NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 486

NGÀY THỨ CHÍN TRĂM SÁU MƯƠI SÁU

Chúng tôi được giao hầu hạ ông tu sĩ Bàlamôn với nhiệm vụ ấy. Người

tình của tu sĩ luôn luôn có anh Ađi và tôi đi kèm. Trong một thời gian khá
dài, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Giá bà ấy không đỏng đảnh và cứng đầu làm
thay đổi tình hình thì hạnh phúc cho cả ba chúng tôi biết bao nhiêu! Bà luôn
luôn giữ tiết hạnh người đàn bà có chồng, chúng tôi không hề nhận ra bà có
ý tứ riêng tư đối với bất kỳ người đàn ông nào khác, thậm chí bà thường
không thích điểm trang làm đẹp, chỉ thích sống sao cho thoải mái tự nhiên.

Thế rồi, một hôm bà trở nên mơ màng. Giữa những cuộc vui ông Canxu –

ấy là tên vị tu sĩ Bàlamôn – bày ra để mua vui cho bà, bà cứ thở dài thườn
thượt. Thỉnh thoảng bà lại đưa mắt nhìn anh Ađi và tôi, như thể thầm mong
chúng tôi thương hại cho về một điều phiền muộn bí ẩn nào đấy trong lòng
bà. Dung nhan bà ngày càng kém sút, sức khỏe bà ngày càng gầy mòn. Anh
Ađi và tôi đều ngạc nhiên trước sự thay đổi ấy. Chúng tôi nhìn nhau: “Quái!
Bà ấy làm sao ấy nhỉ? Cái gì làm cho bà thay đổi không còn giống như con
người xưa nay của bà?” Hỡi ôi, hồi ấy chúng tôi đâu có biết, chính hai chúng
tôi là nguyên nhân gây nên nỗi buồn sâu lắng ấy ở bà, và khiến chúng tôi lấy
đó làm ngạc nhiên.

Hóa ra người đàn bà bất hạnh ấy, bởi luôn luôn nhìn thấy trước mắt hai

chàng xinh trai, không thể không để ý đến, và sự quan tâm ấy rốt cuộc mang
lại tai họa cho bà. Bà không thể tự ngăn lòng không yêu đương hai anh em
chúng tôi. Và điều hấp dẫn nhất ở chúng tôi, theo như lời thú nhận sau này
của bà, chính là mái tóc vàng xoăn thành nhiều lọn và rũ xuống trên bờ vai
khỏe mạnh của chúng tôi.

Nghe đến đây, Cađi nhớ lại giấc mộng, ngạc nhiên nhìn ông già. Cô bé bắt

đầu quan tâm hơn đến câu chuyện ông đang kể; trước đây chưa bao giờ cô để
ý những lời ông nói.

- Anh trai tôi và tôi đều nhận thấy, – ông Đahi kể tiếp – thời gian không

những không làm khuây khỏa bớt nỗi buồn ở người đàn bà, ngược lại dường
như càng làm cho nó mạnh mẽ hơn lên. Chúng tôi cố tìm cách để bà nói thật
nỗi lòng. Một hôm, vào lúc viên tu sĩ Bàlamôn mải bận chủ trì một cuộc họp
các tiên nữ đâu ở tận cùng xứ Đại Tartari, chỉ còn có hai anh em chúng tôi
bên cạnh bà. Anh tôi hỏi:

- Thưa phu nhân xinh đẹp, đã từ lâu anh em chúng tôi cùng nhận ra bà có

một nỗi buồn bí ẩn, khiến bà không được thanh thản cho lắm. Chúng tôi cố
tìm rõ nguyên nhân, may ra có thể phần nào giúp đỡ bà khắc phục nỗi buồn
ấy, song chúng tôi chưa thể biết. Xin bà chớ giấu chúng tôi, để nếu hai anh
em có thể làm một chút gì đó giúp bà đỡ ưu phiền, xin bà cứ nói thật ra, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.