hãy tin cậy ở sự mẫn cán của anh em chúng tôi lúc nào cũng muốn làm hài
lòng bà.
Thật lòng, chúng tôi rất muốn bà thoát khỏi nỗi ưu phiền, được vậy chúng
tôi hẳn hết sức vui, vì hai chúng tôi đều cảm thấy thân thiết với bà. Lời anh
Ađi làm cho bà vô cùng bối rối. Tuy nhiên, hình như từ lâu bà chờ đợi một
cơ hội để cởi mở lòng riêng, bà không để lỡ mất dịp tốt này. Bà buồn rầu
đáp:
- Anh Ađi à, anh thật tốt bụng. Anh quan tâm nhiều đến một người đàn bà
bất hạnh chẳng đáng để anh chăm sóc. Tôi van anh, xin anh hãy để yên cho
tôi được ngầm ôm ấp một nỗi đau không phương cứu chữa!
- Bà nói chi vậy, thưa phu nhân? – Đến lượt tôi ngạc nhiên thốt lên. – Nỗi
đau của bà không phương cứu chữa ư? Nỗi đau gì vậy, thưa bà?
- Nỗi đau ấy chính là số phận khắc nghiệt của tôi. – Người đàn bà đáp. –
Nếu có một phương thuốc có thể xoa dịu nó phần nào, ấy chính là tình thông
cảm của hai anh đối với tôi.
- Thông cảm ư? – Tôi vội nói. – Chúng tôi sẵn sàng thông cảm hoàn toàn
với bà. Nhưng đâu phải chỉ có thông cảm xuông thôi. Chúng tôi sẽ chẳng hài
lòng, nếu những sự chăm sóc của chúng tôi chưa đủ sức làm tan đi nét phiền
muộn ở bà. Nếu bà cảm thấy đang bị một chứng bệnh nào đấy, xin bà hãy
vững tin, chúng tôi là những thần linh có đủ phép thần thông biến hóa, có thể
am tường mọi bí quyết của trời đất, đủ sức chữa lành mọi chứng bệnh về cơ
thể con người. Hoặc giả, nói thí dụ, nếu vị tu sĩ đã đối xử với bà theo cách
nào đó chưa xứng đáng với mối tình nồng nhiệt của bà đối với ông, khiến bà
phải phiền muộn, thì bà đâu có lạ gì, chúng tôi vốn ít nhiều được ông tin cậy.
Vậy, thưa phu nhân khả ái, xin bà hãy nói thật ra đi, bà hãy tin cậy ở chúng
tôi, bà hãy cho chúng tôi biết cách để sử dụng tất cả sự tận tụy của mình
hòng làm sao cho bà được hoàn toàn hạnh phúc!