NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 488

NGÀY THỨ CHÍN TRĂM SÁU MƯƠI BẢY

Bà Fazama – đấy là tên bà ấy – liền đáp lời tôi như sau:

- Sức khỏe tôi không hề giảm sút. Ông Canxu cũng chẳng làm gì khiến tôi

phải phiền lòng. Thế nhưng tôi vẫn đau khổ lắm. Nếu anh biết rõ, anh Đahi
đáng yêu ơi, dù anh vẫn nói anh tận tụy với tôi, nhưng nếu anh biết rõ, chưa
chắc anh đã sẵn sàng làm nhẹ nỗi ưu phiền của tôi.

- Ôi, thưa phu nhân! – Ông anh tôi kêu lên – Bà nói vậy không sợ xúc

phạm tấm lòng của anh em chúng tôi sao? Bà cứ đưa chúng tôi ra thử thách
đi, rồi bà sẽ đánh giá chúng tôi tốt đẹp hơn thế cho mà xem.

- Vậy nếu tôi nói, – bà đỏ mặt đáp – hai anh chính là nguyên nhân gây nên

cho tôi căn bệnh đau đớn mà các anh đòi chữa trị, thì sao nào?

- Ai? Tôi ư? – Tôi bối rối hỏi lại, bởi chưa thật rõ lắm hàm ý của người

đàn bà. – Vậy ra chúng tôi có làm một việc gì đấy đi ngược lại mong muốn
đích thực của chúng tôi là luôn làm vui lòng bà?

- Tôi đã đi quá xa – bà ấy nói tiếp – để không thể không bộc bạch nốt cho

hai anh rõ tất cả nỗi đau thầm kín của mình. Các anh đã ép tôi phải nói ra lời,
thì xin biết cho, chính vẻ xinh trai của hai anh khiến cho tôi mất ăn mất ngủ.
Tôi đã cố chống chọi chớ để cho tình yêu đối với hai anh ngày càng sâu đậm
hơn. Bởi do phải tự nén lòng, cho nên đi đến chỗ người tôi trở nên âu sầu
phiền não như hai anh thấy hôm nay.

Tiếp đó bà mô tả một cách sắc sảo và chân thành cuộc đấu tranh nội tâm ở

bà quyết liệt như thế nào khi phải lòng chúng tôi, khiến hai chúng tôi đều
ngạc nhiên và ít nhiều xúc động. Tôi nói:

- Có thể nào nỗi chăm lo giữ gìn hạnh phúc và yên vui, cũng như nghĩ đến

tình nghĩa vị tu sĩ đối với bà, lại không đủ giúp bà vượt qua nỗi đam mê bà
vừa bộc bạch? Bà có suy nghĩ đến hậu quả nếu bà cứ một mực lao vào cuộc
tình ấy?

Cả hai người, anh trai tôi và tôi, cùng cố gắng thuyết phục bà hay vợ ông

tu sĩ hãy tĩnh trí trở lại, hãy tỏ ra biết điều hơn ít nữa. Song muộn quá rồi, nỗi
đau đã bén rễ quá sâu.

Bà Fazana im lặng nghe chúng tôi nói, không ngắt lời. Và sau lời tỏ tình

với chúng tôi, như thể vừa trút bớt được một gánh nặng, trông bà có vẻ đỡ âu
sầu phiền não hơn thường ngày một chút. Chắc không phải tại bà thoáng có
một hy vọng nhỏ nhoi nào trước thái độ hai anh em tôi khi nghe lời tỏ tình.
Chẳng qua đấy là điều tự nhiên, khi ta đau khổ vì người yêu, ta muốn người
yêu thấu hiểu nỗi đau của ta, và rồi nỗi đau ấy sẽ tạm vơi bớt phần nào nếu ta
nắm bắt được cơ hội để trút ra mà giải tỏa nỗi lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.