NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 505

NGÀY THỨ CHÍN TRĂM BẢY MƯƠI TƯ

Thấy mình bị cưỡng bức, ông Cađi rất lấy làm bất bình và đau khổ, cho là

bị xúc phạm bởi người ta cứ chế giễu sự già nua và tật nguyền của ông. “Số
phận tôi mới hẩm hiu sao! Ai có thể nghĩ, một vị thần linh đến nỗi lâm vào
cảnh bất lực và thân tàn ma dại thế này! Thật chẳng có gì bất hạnh hơn, khi
mình tự dưng trở thành một con rối trò hề trước con mắt những người trần
thế!”

Ông già được đưa vào hoàng cung. Nữ hoàng Sêhêbanu thoạt nhìn, đã quý

mến, và tự dưng cảm thấy trong lòng dâng trào tình yêu nồng nhiệt đối với
người mới đến.

- Ôi, lão trượng diệu kỳ! Ngài từ nước nào đến? Vị thánh thần nào đã xui

khiến ngài hạ cố đặt chân lên đảo này cho mọi người được chiêm ngưỡng?
Không phải ngày nào thần dân đảo ta cũng được có hạnh phúc lớn lao chưa
từng thấy như ngày hôm nay. Ta sẽ truyền lệnh cho toàn dân mở hội mừng
vui để đón chào sự kiện hiếm thấy này.

Hướng về phía các đại thần có mặt trong triều, nữ hoàng nói tiếp:

- Xin các vị hãy cùng chia sẻ với ta những rung động dịu dàng tự đáy con

tim! Xin hãy cùng nữ hoàng của các vị chào đón quang vinh này của tổ quốc
chúng ta!

Bà chưa dứt lời, các vị đại thần đã hiểu thấu tâm can của nữ chúa, đều vội

vàng chạy đến trước ông già Đahi, cúi lạy sát đất, mũ lật xuống cầm tay. Tất
cả đều quỳ mọp hồi lâu như vậy, không nói năng, không cử động, tưởng
chừng tất cả đều đã chết hết cả rồi. Bỗng nhiên, tất cả nhất tề đứng lên và
đồng loạt tung hô:

- Vạn tuế, vạn vạn tuế vị lão trượng tươi đẹp không tiền khoáng hậu! Ngài

đẹp tựa ánh sáng khi mặt trời xuất hiện đúng trên đường hoàng đạo! Vạn tuế,
người sẽ là người tình sủng ái nhất của nữ hoàng Sêhêbanu chúng ta! Cầu
xin vị thần hộ quốc, con đười ươi già mà đảo ta hằng thờ phụng, đoái nhìn và
che chở lão trượng!

Sau cái nghi lễ bà nữ hoàng bày ra để nghênh đón, mà ông già chẳng mấy

thích thú, viên trưởng hoạn nô thân hành dẫn ông già đến căn phòng đẹp
nhất trong cung nữ hoàng. Các phòng trong cung này đều trải chiếu hoa. Ở
xứ đảo này, không có gì lịch sự và tráng lệ hơn được trang hoàng bằng chiếu
cói, có thể coi đấy là cả một sự xa hoa. Tuy nhiên, ông già Đahi đang càu
nhàu, chẳng thấy cái gì đẹp, ông không buồn để mắt nhìn bất cứ đồ đạc nào,
bởi càng nhìn những thứ trước mắt càng tăng thêm sự phiền muộn trong
lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.