NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 618

- Tâu bệ hạ, chính vì tôi được bệ hạ đoái thương, và thỉnh thoảng được

phép góp ý cùng Người cho nên mới bị người ta đối xử thế này đây.

- Thôi ông đừng nói dông dài, – vua ngắt lời – hãy cho ta biết sự việc diễn

ra như thế nào, và ai là kẻ dám xúc phạm ông. Nếu người ấy sai, ta sẽ bắt tội
đích đáng.

Xaoui cố tình thuật lại sao cho lẽ phải thuộc về mình:

- Tâu bệ hạ, tôi vừa mới đi tới chợ bán các nữ nô lệ để tìm mua một con

nấu bếp mà tôi đang cần. Vừa mới tới nơi, tôi nghe có người rao bán một nữ
nô lệ với giá bốn ngàn đồng vàng. Tôi bảo con nô lệ ấy đến, đấy là con nô lệ
xinh đẹp nhất chưa ai từng thấy bao giờ. Tôi ngắm nghía, hết sức hài lòng,
và hỏi nó là của ai, thì mọi người cho biết ấy là người của Nuarếtđin, con của
tể tướng đã quá cố Khacan.

Tâu bệ hạ, hẳn Người còn nhớ, cách đây chừng hai ba năm, bệ hạ có giao

cho ông ấy một vạn đồng vàng bảo tìm mua một người nữ nô lệ. Ông ta đã
dùng số tiền ấy để mua con này đây. Nhưng đã không dâng Người, mà ông
ấy còn cho là Người không xứng đáng được hưởng, cho nên mang con bé ấy
cho con trai. Từ khi ông ta qua đời cậu con trai ăn chơi phá tán hết tài sản,
chỉ còn lại một nữ nô lệ ấy, cuối cùng cũng phải mang đi bán nốt. Và quả là
người ta nhân danh nó mà ra bán thật. Tôi gọi nó đến, không nói chuyện con
nô lệ đã giảm giá, và cũng chẳng nhắc tới hành động gian trá của thân sinh
nó xưa đối với hoàng thượng, tôi bảo nó một cách hiền hậu: “Nuarếtđin à, ta
nghe các con buôn đặt giá con nô lệ của anh bốn nghìn đồng vàng. Ta biết
rằng, rồi ganh nhau họ có thể trả giá cao hơn, nhưng anh nên nghe lời ta, hãy
bán cho ta với giá bốn nghìn đồng. Ta mua dâng hoàng thượng, Đấng chúa
tể và là chủ nhân của tất cả chúng ta. Rồi ta sẽ tâu với hoàng thượng ban cho
ngươi sự tốt lành. Như thế còn có lợi gấp muôn vạn lần những gì các nhà
buôn khác có thể trả cho anh”. Đáng lẽ trả lời tôi một cách hiền hậu như tôi
đối xử với nó, tên láo xược ấy dám nhìn tôi một cách hợm hĩnh và nói:

“Lão già xấu xa kia, ta thà cho không con nô lệ này cho một người Do

Thái hơn là bán cho mày”.

Tôi không chút nóng giận, bảo: “Nhưng Nuarếtđin à, mặc dù thân tôi

chẳng có gì đáng kể, anh nói vậy, không thấy xúc phạm tới vua sao, Người
đã làm cho cha anh được như ngày xưa khi ngài còn sống, và cho tất cả
chúng ta được như thế này”. Lời trách đó đáng lẽ làm nó tỉnh ra, thì ngược
lại, càng làm cho nó thêm hùng hổ. Nó bổ nhào vào tôi như một tên điên,
chẳng kể gì đến tuổi tác cũng như địa vị của tôi, nó kéo tôi xuống ngựa, đánh
đập chán thì thôi, làm cho tôi ra nông nỗi như bệ hạ thấy đây. Cúi xin ngài
minh xét chính vì lợi ích của ngài mà tôi phải chịu một sự lăng nhục ghê
gớm dường này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.