NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 621

Khi tàu cập bến cách xa thành phố một ít, hành khách đều lên bộ, mỗi

người tìm về nơi mình nghỉ trọ. Nuarếtđin trả mất năm đồng tiền vàng đi tàu,
rồi cùng người đẹp của mình lên bờ. Nhưng, cả đời chưa bao giờ đặt chân tới
Bátđa, chàng không biết tìm nơi trọ ở đâu. Hai người cứ đi bộ rất lâu, men
theo các khu vườn hai bên bờ sông Tigrơ, rồi lần theo một bức tường thành
dài và đẹp. Đi hết tường, họ trông thấy một đường phố lát đá cắt ngang, từ
đây nhìn vào thấy cổng của khu vườn, cạnh đấy có một giếng nước rất đẹp.

Cái cổng rất nguy nga, cánh cổng đóng chặt, nhưng dưới mái có kê hai

bên hai chiếc ghế dài. Nuarếtđin bảo Người Đẹp Ba Tư:

- Kia là một nơi khá thuận tiện. chúng ta đã ăn tạm trước khi lên bờ, tôi

nghĩ rằng chúng ta có thể nghỉ đêm ở đây, rồi sáng mai sẽ đi kiếm nơi trọ.
Nàng nghĩ sao?

- Thưa ngài, ngài đã biết rằng thiếp đồng ý tất cả những điều gì ngài muốn

– Người Đẹp Ba Tư nói – chúng ta chẳng cần đi xa hơn nữa, nếu ngài thích
như vậy.

Hai người đến giếng uống nước, rồi cùng ngồi lên một chiếc ghế dài,

chuyện trò với nhau một hồi. Cuối cùng, buồn ngủ, họ ngủ luôn trong tiếng
nước chảy rì rào.

Khu vườn này vốn là của hoàng đế. Chính giữa vườn có một cung lớn gọi

là Cung Hội họa, được gọi như vậy bởi vật trang trí chính ở đây là những
bức tranh vẽ theo phong cách Ba Tư, do nhiều họa sĩ người Ba Tư, được
hoàng đế vời đến trang trí. Phòng khách lớn và tráng lệ của cung này có tám
mươi cửa sổ, mỗi cửa có một đèn treo. Tám mươi bộ đèn treo ấy chỉ được
thắp sáng hôm nào hoàng đế muốn đến nghỉ ngơi qua tối ở đây, vào những
lúc bầu trời tịnh không có một hơi gió thoảng. Lúc đó, cảnh đèn thắp sáng
thật huy hoàng, ngồi ở phòng khách này có thể nhìn thấy nông thôn ở xa và
một phần thành phố.

Khu vườn này chỉ có mỗi một người gác cổng. Đó là một viên quan võ về

già, rất cao tuổi tên là Sêch Ibơrahim. Hoàng đế cho lão chân canh cổng này
để thưởng công lao. Vua nhiều lần dặn dò lão chớ có bạ ai cũng cho vào
trong vườn, nhất là không cho ai được dừng chân và ngồi lên hai chiếc
trường kỉ đặt ở ngoài cổng, để cho hai chiếc ghế lúc nào cũng sạch sẽ. Phải
phạt vạ những ai dám ngồi vào đấy.

Hôm ấy, người canh cổng có chút việc đi chưa kịp về. Cuối cùng lão về.

Lúc đó trời cũng còn sáng để có thể trông thấy hai người nằm ngủ trên một
chiếc trường kỉ, người nào cũng trùm tấm vải kín đầu tránh muỗi độc đốt
Sêch Ibơrahim nghĩ thầm: “Kia là những người làm trái nghiêm lệnh của
hoàng đế. Ta phải cho chúng một bài học, để chúng biết tôn trọng Người”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.