NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 635

khen, Nuarếtđin liền nói:

- Bác chài ạ, tôi xem bác cũng là người sành sỏi đấy. Vì bác đã tỏ ý thích

cô nương đây đến như vậy, thì tôi biếu bác, cô ta thuộc về bác rồi đấy. Vừa
nói chàng vừa đứng lên cầm chiếc áo ngoài lúc nãy vừa cởi ra, định mặc vào
và bỏ đi nơi khác để cho hoàng đế mà chàng vẫn cho là một ngư phủ, được
làm chủ Người Đẹp Ba Tư.

Cực kì ngạc nhiên trước sự hào phóng của Nuarếtđin, Người Đẹp ngăn

chàng lại, âu yếm nhìn và nói:

- Ngài định đi đâu, thưa ngài? Hãy gượm, thiếp van ngài, xin mời ngài hãy

yên vị, và hãy nghe thiếp đàn và hát khúc hát này!

Chàng làm theo lời nàng. Thế là tay nâng đàn, nước mắt rưng rưng, nàng

ứng khẩu hát một bài ngụ ý trách móc chàng không yêu mình cho nên mới
dễ dàng biếu không một cách tàn nhẫn như vậy cho Kêrim, một người dân
chài – cũng như chàng, nàng không biết đấy là hoàng đế – Hát xong, nàng
đẩy cây đàn sang bên rồi rút khăn che mặt, khóc nức nở.

Trước những lời trách móc ấy, Nuarếtđin vẫn không nói năng. Thái độ

lặng im của chàng chứng tỏ chàng không hối hận là đã biếu nàng cho người
đánh cá. Nhưng hoàng đế ngạc nhiên vì những điều vừa nghe, liền hỏi lại:

- Thưa ngài, theo như tôi thấy đây, cô nương cực kì xinh đẹp, rất hiếm có,

rất đáng thán phục, mà ngài hào hiệp biếu tôi, là nô lệ của ngài. Vậy ra ngài
là chủ nhân?

- Đúng như vậy đó, Kêrim ạ, – Nuarếtđin đáp – và rồi bác sẽ càng ngạc

nhiên nhiều hơn nữa nếu biết rõ tất cả những điều không may xảy đến cho ta
từ ngày có cô nương này đây.

- Ồ, thế thì ngài làm ơn kể đi. – Hoàng đế vẫn đóng rất khéo vai ngư phủ.

– Xin ngài hãy vui lòng cho tôi được nghe câu chuyện của ngài.

Nuarếtđin vừa biếu nhà vua một thứ của cải quý báu hơn nhiều, chàng còn

tiếc gì mà không vui lòng thỏa mãn lời cầu xin này. Chàng thuật lại, bắt đầu
từ việc tể tướng cha chàng mua Người Đẹp Ba Tư để dâng vua Banxôra, và
không bỏ qua một chi tiết nào về những việc đã xảy ra sau đó, cho đến khi
chàng cùng nàng chạy đến Bátđa.

Chàng thuật xong, nhà vua hỏi:

- Vậy bây giờ ngài định đi đâu?

- Tôi đi đâu ư? – Nuarếtđin đáp. – Tôi chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân,

tùy trời đất run rủi.

- Nếu ngài tin lời tôi, – hoàng đế nói – thì ngài chớ đi đâu nữa. Ngược lại,

ngài nên trở về Banxôra. Tôi sẽ viết cho ngài một bức thư, ngài sẽ đưa cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.