NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 719

Viết xong thư, hoàng đế giao cho một sứ giả đi hỏa tốc, cùng với chim bồ

câu để mau chóng trở về đưa tin cho vua biết những việc Môhamét Zinơbi sẽ
làm.

Chim bồ câu ở Bátđa có đặc điểm là cho dù chúng được mang đi xa tận

đâu, hễ được thả ra là lại bay trở về chốn cũ, nhất là khi ở đấy có con của
chúng. Người ta buộc vào dưới cánh chim một mẩu giấy cuộn lại, nhờ cách
đó, mau chóng nhận được tin tức những nơi cần thiết.

Sứ giả của hoàng đế lặn lội suốt ngày đêm để đáp ứng lòng nôn nóng của

chúa tể, và vừa đến Đamát là đi thẳng ngay vào hoàng cung. Vua Zinơbi ngự
trên ngai vàng để tiếp nhận thư của hoàng đế. Sứ giả dâng thư, Môhamét đón
lấy, vừa nhận ra nét chữ, vội kính cẩn, đứng dậy hôn bức thư và đặt lên đầu
mình, biểu lộ ý sẵn sàng thi hành mọi mệnh lệnh chứa đựng trong nội dung
bức thư. Vua mở thư ra xem, và vừa đọc xong, lập tức bước xuống ngai cùng
các đại thần lên ngựa đi ngay tức khắc. Vua lại truyền báo tin cho quan án
sát biết, ông này vội vã đến ra mắt. Thế rồi cùng với tất cả đội vệ binh, vua
đến thẳng nhà Ganem.

Từ khi chàng thương nhân rời khỏi Đamát, bà mẹ không hề nhận được

một bức thư nào của con. Các nhà buôn khác cùng đi một chuyến với Ganem
đã trở về. Họ cho biết con trai bà ở bên ấy hoàn toàn mạnh khỏe. Song vì
chàng không chịu về nhà và cũng không buồn gửi thư từ tin tức gì cho mẹ,
chừng ấy đủ khiến bà mẹ hiền từ ấy cho rằng con mình đã chết. Bà tin chắc
như vậy đến nỗi để tang con. Bà khóc Ganem y như thể mắt bà nhìn thấy
chàng qua đời và tự tay mình đã vuốt mắt cho con. Chưa từng có bà mẹ nào
đau khổ đến thế, và đáng lẽ tìm cách để khuây nguôi dần thì bà lại thích nuôi
dưỡng nỗi buồn của mình. Bà cho xây chính giữa sân nhà một cái vòm cao,
bên trong đặt một hình ảnh tượng trưng cậu con trai, và tự tay phủ lên đó
một tấm dạ đen. Hầu như ngày nào cũng giống đêm nào, bà đều đến ngồi
khóc dưới cái vòm ấy, làm như thể thi hài con trai bà được chôn cất ở đấy,
và cô con gái xinh đẹp tên là Mê Hồn Nương cũng đến ngồi bên cạnh hòa
nước mắt của mình vào nước mắt của mẹ.

Họ khóc thương như vậy một thời gian khá lâu, và hàng xóm láng giềng

nghe tiếng khóc than, cũng đâm lòng thương hại. Hôm đó, chợt quốc vương
Môhamét Zinơbi đến đập cửa. Một người đầy tớ gái vừa mở cửa, vua đã
xồng xộc bước vào, hỏi Ganem, con trai Abu Aibu ở đâu.

Mặc dù chưa bao giờ được nhìn mặt vua, nhưng thấy đoàn tùy tùng, người

ở gái cũng đoán ra được đây hẳn là một vị quan to trong triều Đamát. Cô
đáp:

- Bẩm quan lớn, cậu Ganem mà quan lớn đòi đã qua đời. Bà chủ con, tức

là mẹ cậu ấy, đang ngồi khóc than về việc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.