NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 729

đến một vật gì. Nhưng điều làm cho nàng vui nhất, là trông thấy các hòm
xiểng và gói gắm của Ganem, mà Mêrua đã cẩn thận đưa cất vào đây.

Ngày hôm sau, Harun An-Rasít truyền tể tướng Giafa cho ban bố khắp tất

cả các thành phố trong nước, là vua tha tội cho Ganem, con trai Abu Aibu.
Nhưng sự ban bố ấy không có lợi ích gì, vì đã một thời gian dài trôi qua,
không hề ai nghe nói đến chàng thương nhân trẻ ấy. Ưu Tư nghĩ là có lẽ
chàng đã không sống nổi vì thiếu nàng. Nàng lo âu kinh khủng; nhưng vì
những người yêu đương bao giờ cũng vẫn nuôi hi vọng, nàng tâu xin hoàng
đế cho phép mình thân hành đi tìm kiếm Ganem. Được phép, nàng mở hòm
riêng lấy một cái túi đựng một nghìn đồng vàng; rồi một sáng sớm, cưỡi một
con la trắng yên cương lộng lẫy lấy trong đàn lừa ngựa của hoàng đế, nàng
rời hoàng cung lên đường. Hai tên hoạn nô da đen theo hầu hai bên, lúc nào
tay cũng đặt lên lưng con la.

Nàng đi từ nhà thờ này đến nhà thờ khác, cung tiến tiền bạc cho những

người tu đạo Hồi, xin họ cầu nguyện cho nàng hoàn tất một công việc hệ
trọng, mà theo lời nàng có quan hệ đến số phận của hai con người. Suốt
ngày, nàng đem cả nghìn đồng vàng làm phúc hết ở các nhà thờ rồi tối đến
trở về cung.

Ngày hôm sau, nàng lại lấy túi tiền khác đựng một nghìn đồng vàng và

vẫn theo cung cách như hôm trước, đi đến hiệu kim hoàn.

Nàng dừng lại trước cửa và không xuống la, sai một tên hoạn nô đi gọi

người trưởng phường đến. Ông này vốn là một con người rất từ thiện, vẫn
dùng hơn hai phần ba số thu nhập của mình để cứu giúp những người ngoại
quốc thất cơ lỡ vận vì bệnh tật ốm đau hoặc do công việc làm ăn sa sút.
Nghe gọi, ông ta đến ngay, nhìn thấy trang phục của Ưu Tư, ông biết đây là
một mệnh phụ trong triều. Nàng đặt túi tiền vào tay ông nói:

- Tôi có việc nhờ ông, một người mà cả thành phố này đều ca ngợi lòng từ

thiện. Nhờ ông chia số tiền này cho những người nước ngoài đáng thương
ông đang cứu giúp, bởi vì tôi biết rõ là ông vẫn thường xuyên giúp đỡ những
người ngoại quốc đến kêu xin tấm lòng bác ái của ông.

- Thưa bà, – người trưởng phường đáp – tôi hết sức vui mừng làm theo

lệnh của bà. Nhưng nếu bà muốn tự tay làm phúc thì xin mời bà quá bộ đến
nhà tôi, bà sẽ gặp ở đó hai người đàn bà đáng hưởng lòng từ thiện của bà.
Tôi gặp họ hôm qua, khi họ vừa đến thành phố. Tình trạng họ rất thảm
thương, và tôi cũng xúc động vì trông họ có vẻ là những người có vai vế ở
đời. Qua những bộ áo quần rách tươm, mặc dù mặt mũi họ sạm đen vì nắng
cháy, tôi vẫn nhận ra một vẻ cao sang thường không có ở những người
nghèo vẫn được tôi giúp đỡ. Tôi đưa hai người về nhà, giao cho bà vợ tôi. Bà
nhà tôi thoạt trông cũng đồng ý ngay với sự phán đoán của tôi. Nhà tôi sai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.