NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 756

- Tâu bệ hạ, tôi là con trai của một đại thần nước Ai Cập. Vì say mê được

đi đó đi đây, tôi đã rời đất nước để chu du thiên hạ. Đi ngang qua quý quốc,
được biết bệ hạ đang có chiến tranh với mấy nước láng giềng, tôi đến cúi xin
được phục vụ dưới quyền sai khiến của bệ hạ.

Quốc vương vỗ về và cho chàng sung vào quân đội của mình.

Chẳng mấy chốc hoàng tử bộc lộ rõ tài năng xuất chúng. Các võ quan kính

trọng chàng. Quân lính yêu quý chàng. Nhờ vừa tinh thông võ nghệ vừa giỏi
cách ứng xử, chàng làm cho quốc vương hài lòng đến nỗi chẳng bao lâu thì
chàng trở thành sủng thần của nhà vua. Tất cả các vị thượng thư cũng như
các vị triều thần hàng ngày không một ai quên đến thăm chàng. Ai cũng
muốn gây được cảm tình với chàng đến mức hầu như xao nhãng việc thăm
viếng các hoàng tử khác. Các ông hoàng này không thể không buồn phiền
khi nhận ra điều đó, và bởi họ nghĩ đây là một người nước ngoài xa lạ cho
nên ai nấy đều đem lòng thù hận sâu sắc đối với chàng.

Trong khi đó thì quốc vương ngày càng yêu mến Côđađát. Hễ có dịp là

vua tỏ rõ lòng quý trọng chàng. Vua muốn lúc nào cũng có chàng hầu bên
cạnh. Vua khen chàng ăn nói thông minh, xử sự khôn ngoan. Vua tin cậy tài
năng và đức độ của chàng đến mức giao phó cho chàng chỉ huy luôn các vị
hoàng tử. Và mặc dù các chàng cùng trạc tuổi như nhau, thế là bỗng dưng
hoàng tử Côđađát trở thành người có địa vị cao hơn mọi anh em khác.

Điều đó càng làm tăng thêm lòng thù hận của các hoàng tử. “Quái thật, –

họ bảo nhau – phụ vương ta không chỉ bằng lòng ở chỗ thương yêu một
người nước ngoài hơn cả các con trai mình. Người lại còn muốn hắn ta đứng
lên đầu, lên cổ chỉ huy chúng ta nữa chứ. Còn chúng ta thì không được làm
bất cứ việc gì khi chưa có phép của hắn”.

Một chàng nói:

- Chúng ta chỉ còn có mỗi một việc là kéo nhau đến tìm hắn và sát hại hắn

thôi.

- Không, không, chớ nên làm vậy. – Một người khác ngăn. – Chúng ta giết

chết hắn thì phụ vương hẳn không bằng lòng. Người sẽ tuyên bố là chúng ta
không đủ tư cách cai trị đất nước sau này. Chúng ta phải sát hại hắn một
cách khôn ngoan hơn kia. Chi bằng chúng ta xin phép hắn đi săn. Khi ra khỏi
kinh thành rồi, chúng ta sẽ cùng nhau sang hẳn một thành phố khác, và lưu
lại đấy một thời gian. Phụ vương sẽ sốt ruột khi thấy chúng ta lâu trở về. Đến
khi không còn đủ kiên nhẫn nữa, Người sẽ sai trị tội hắn, hoặc ít ra cũng
đuổi hắn ra khỏi triều đình, vì hắn đã dám cả gan cho phép chúng ta rời bỏ
cung điện đi lâu đến vậy.

Tất cả các hoàng tử đều tán thành mưu mẹo ấy. Họ cùng nhau đến gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.