NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 806

cụ như vậy, bà cụ bao giờ cũng thương yêu anh rất mực.

Abu Hatxan vẫn còn giận dữ, nhìn người vừa nói không đáp, chàng đưa

đôi mắt ngây dại nhìn những người hàng xóm khác đang đứng quanh, và hỏi:

- Ai là anh chàng Abu Hatxan mà các người nói đó? Có phải chính là ta

đây mà các người gọi bằng tên ấy chăng?

Câu hỏi của chàng làm sửng sốt những người hàng xóm. Người vừa nói

chuyện với chàng thốt lên:

- Sao? Thế ra anh không nhận ra bà cụ kia, người đã nuôi dạy anh, người

mà chúng tôi thấy vẫn sống cùng nhà với anh. Anh không nhận ra mẹ đẻ anh
nữa sao?

- Các người là những thằng xấc láo, ta không biết mụ ấy, cũng như không

biết các người. Ta không muốn biết đến mụ ấy, ta không phải là Abu
Hatxan, ta là Đấng thống lĩnh các tín đồ. Nếu các người không biết điều đó
thì ta sẽ làm cho các người biết, và rồi đừng có trách ta.

Nghe Abu Hatxan nói đến đấy, những người hàng xóm đều tin chắc chàng

đã loạn óc thật rồi. Và để phòng ngừa chàng có những hành động quá đáng
như đối với bà mẹ vừa rồi, họ túm lấy chàng và mặc cho chàng vùng vẫy trói
gô lại cả chân và tay. Tuy đã đưa chàng đến tình cảnh không còn có thể làm
hại ai được nữa, họ vẫn cho rằng không tiện để chàng ở một mình với bà cụ.
Hai người hàng xóm tách ra khỏi bọn vội vã đi về phía nhà thương điên báo
cho viên gác cổng biết việc gì vừa xảy ra. Anh này theo hai người hàng xóm
đến ngay tại chỗ, lại dẫn thêm một toán người khác nữa, mang theo dây xích,
còng tay và một cái roi gân bò.

Trông thấy họ đến, Abu Hatxan vốn không chờ đợi cảnh quan nha khủng

khiếp dường ấy, cố vùng vẫy định tháo thân nhưng viên gác cổng đã giằng
lấy chiếc roi gân bò và quật thật lực mấy roi lên vai, buộc anh chàng phải tỏ
ra biết điều. Trận đòn đau khiến Abu Hatxan đành chịu phép, để cho viên
gác cổng và cánh người của nhà thương điên muốn làm gì thì làm. Họ xích
chàng lại, còng tay, và sau khi làm xong những việc đó, lôi chàng ra khỏi
nhà, đưa thẳng đến nhà thương điên. Abu Hatxan vừa ra tới đường đã thấy
một đám đông vây quanh, người này tống cho chàng một đấm, kẻ khác vả
một tát tai, những người khác nữa thì chửi mắng là đồ điên rồ, đồ ngu ngốc,
tên kỳ cục. Trước những cách đối xử tàn tệ đó, chàng nói: “Chỉ có Thượng
đế tối thượng mới biết thế nào là quang vinh và hùng mạnh. Ta đang tỉnh táo
thì người ta lại muốn ta điên. Ta chịu sự nhục mạ cũng như mọi điều xúc
phạm này chẳng qua là tại ý Người muốn vậy”.

Abu Hatxan được dẫn tới nhà thương điên bằng cách ấy. Người ta nhốt

chàng vào một cái chuồng sắt và xích chặt vào đó. Trước khi giam chàng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.