NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 809

dặn ông nhà buôn ấy hãy chú ý khép cửa lúc ra đi. Bây giờ con mới rõ ông ta
đã không làm như thế. Bởi vậy, con cũng tin như mẹ rằng, quỷ dữ trông thấy
cửa mở, đã vào gieo vào đầu óc con những điều huyễn hoặc. Chắc hẳn là ở
Mútxun, nơi nhà buôn ấy sống, người ta không hiểu như chúng mình ở thành
phố Bátđa này rằng, đi ngủ mà không đóng cửa buồng lại, thì ma quỷ sẽ vào
gây nên những cơn ác mộng quấy rầy ta suốt đêm.

Mẹ ơi, nhân danh Thượng đế, bởi vì chính nhờ Người mà con khỏi được

cơn rồ dại, con van xin mẹ hiền từ hãy tìm cách cho con mau chóng nhất
thoát ra khỏi cái địa ngục này. Xin mẹ hãy giải thoát con khỏi tay tên đồ tể
chắc chắn nó sẽ đưa con đến cái chết nếu con còn ở đây lâu hơn nữa.

Bà mẹ Abu Hatxan được an ủi và cảm động thật sự về việc con trai khỏi

chứng bệnh rồ tự cho mình là hoàng đế, lập tức chạy đi tìm viên gác cổng
bệnh viện đã bắt chàng tới đây và hành hạ chàng cho đến lúc bấy giờ. Nghe
bà quả quyết chàng đã trở lại khôn ngoan, anh ta đến xem xét và trả lại tự do
ngay cho chàng trước mặt bà mẹ.

Abu Hatxan về nhà, nghỉ ngơi ăn uống nhiều ngày cho lại sức, vì ở nhà

thương điên điều kiện sinh sống quá khổ cực. Nhưng vừa bắt đầu thấy hồi lại
sức, và không còn đau đớn nhiều về những trận đòn ở nhà thương điên nữa,
thì chàng đâm buồn vì tối tối không có bạn bè trò chuyện. Vì vậy, chẳng bao
lâu chàng trở lại lối sống trước kia, nghĩa là cứ sáng sáng đi mua thức ăn đủ
để chiều khao một người khách mới.

Đúng vào hôm chàng bắt đầu theo trở lại tục lệ cũ của mình, tức là ra ngồi

ở đầu cầu của thành phố Bátđa lúc mặt trời lặn, chờ khi có khách lạ đầu tiên
xuất hiện thì mời về nhà, hôm ấy là một ngày đầu tháng. Và như đã nói ở
trên, hôm ấy là ngày hoàng đế cải trang vi hành ra thành phố, để tự mình
quan sát xem có việc gì xảy ra ngoài khuôn nếp mà vua đã ban hành từ ngày
lên ngôi báu đến nay hay không. Abu Hatxan vừa ngồi xuống một chiếc ghế
dài xây tựa vào thành cầu chưa được bao lâu, thì đưa mắt nhìn sang đầu cầu
bên kia, chàng trông thấy hoàng đế đi tới, lần này cũng cải trang thành nhà
buôn thành phố Mútxun, và theo sau vẫn có tên nô lệ giống y như lần trước.
Tin chắc rằng mọi sự khổ ải phải chịu đựng thời gian qua do chính lão nhà
buôn Mútxun này lúc ra về đã không chịu khép cửa buồng chàng ngủ, chàng
run lên vì tức giận. “cầu Thượng đế phù hộ cho ta! – chàng tự nhủ. – Kìa,
nếu ta không nhầm, chính đây là lão phù thủy đã bỏ bùa cho ta hôm trước.”

Chàng vội tựa vào thành cầu, quay mặt ra sông, để khỏi nhìn thấy nhà

buôn, chờ ông ta đi qua khỏi.

Hoàng đế vốn thích kéo dài hơn nữa niềm vui thú về vụ Abu Hatxan, đã

chú ý cho hỏi và đã biết rõ chàng nói và làm gì sáng hôm sau, lúc được đưa
trở về nhà và tỉnh dậy trong nhà mình, cũng như tất cả những gì đã xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.