NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 82

áo quần thuận tiện cho việc đi bộ, mang theo một thanh gươm. Khi thấy mọi
nơi trong trại đều yên tĩnh, vua ra đi một mình, không để cho bất cứ một ai
tháp tùng. Nhà vua hướng theo quả đồi mà đi. Leo lên sườn đồi cũng chẳng
khó nhọc bao nhiêu. Đường xuống càng dễ đi hơn. Và khi đã tới đồng bằng,
nhà vua tiếp tục đi mãi cho tới khi mặt trời mọc. Trông thấy xa xa, trước mặt
mình là một tòa nhà lớn, nhà vua mừng lắm, hy vọng rằng ở đấy sẽ có thể
biết rõ điều đang muốn biết. Đến gần, nhà vua nhận ra một cung điện tráng
lệ, hay đúng hơn là một tòa lâu đài rất kiên cố, xây bằng cẩm thạch đen
nhánh, mặt ngoài bọc thép mịn và nhẵn bóng như gương. Thú vị vì đi chưa
bao lâu đã gặp một vật ít ra cũng xứng đáng với sự hiếu kỳ của mình, nhà
vua dừng lại trước lâu đài và ngắm nghía rất chăm chú.

Tiếp đó nhà vua đến sát cái cổng có hai cánh cửa, một cánh bỏ ngỏ. Mặc

dù có thể tự do bước vào, nhà vua vẫn nghĩ là nên gõ cửa. Nhà vua gõ một
tiếng nhè nhẹ và chờ ít lâu. Không thấy ai ra, tưởng người ta chưa nghe, nhà
vua lại gõ một tiếng nữa mạnh hơn, nhưng vẫn chẳng thấy chẳng nghe ai
đến. Nhà vua lại đập mạnh hơn nữa, và lần này cũng chẳng hề có ai xuất
hiện. Điều đó làm cho nhà vua cực kỳ kinh ngạc bởi vì không thể nghĩ một
tòa lâu đài được chăm nom tốt như thế lại bị bỏ không có người ở. “Nếu
không có ai – nhà vua tự nhủ – thì ta chẳng có gì mà sợ. Nếu có người thì ta
đã có cách để mà tự vệ.”

Cuối cùng, hoàng đế bước vào. Đi ngang qua một tiền sảnh, nhà vua cất

tiếng nói to: “Không ai có ở đây để tiếp một người khách lạ qua đường muốn
xin ngụm nước hay sao?” Nhà vua nhắc lại câu đó hai ba lần. Nhưng mặc dù
nhà vua nói khá to, vẫn không có tiếng trả lời. Sự im lặng càng làm cho nhà
vua kinh lạ. Vua đi ngang qua một cái sân rất rộng và đưa mắt nhìn bốn phía
thử xem có tìm được ai chăng, nhưng vẫn tịnh không trông thấy một bóng
người.

Không thấy có ai ở sân, hoàng đế bước vào căn phòng rộng. Ở đây các

tấm thảm trải đều bằng lụa quý, các bục gỗ và sập đều bọc vải La Mếchcơ,
rèm cửa thì may bằng vải Ấn Độ loại đắt tiền nhất, dát vàng và bạc. Nhà vua
bước tiếp sang một phòng khách tuyệt diệu. Chính giữa phòng là một bể
nước lớn có bốn con sư tử bằng vàng ròng, mỗi con chầu một góc. Miệng
các con sư tử phun nước. Nước rơi xuống chẳng khác gì kim cương và ngọc
quý. Cảnh tượng ấy hòa hợp nhịp nhàng với một tia nước vọt ra từ trung tâm
bể, và phun lên cao cho tới khi chạm một cái vòm trang trí hoa văn theo lối
A Rập.

Bao quanh lâu đài từ ba phía là một khoảng vườn mà những bồn hoa,

những hồ nước, những lùm cây và cơ man là vật trang hoàng đua nhau tô
điểm. Điều cuối cùng làm cho chốn ấy trở thành tuyệt vời là muôn vàn chim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.