NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 86

đưa lên miệng uống mà đến gần một cửa sổ đã mở sẵn và khéo léo hắt nước
đi, không để cho nàng trông thấy. Sau đấy tôi đưa trả cái cốc đã cạn tận đáy
cho nàng, để cho nàng khỏi ngờ rằng tôi chưa uống hết.

Chúng tôi đi nằm. Chỉ một lát sau, tưởng tôi đã ngủ say, mặc dù tôi vẫn

còn thức, nàng đứng lên không cần giữ gìn ý tứ và nói khá to: “Hãy ngủ đi,
và mong sao mãi mãi mày chẳng tỉnh dậy bao giờ!” Nàng nhanh nhẹn mặc
quần áo và bước ra khỏi buồng.

Hoàng hậu của tôi vừa đi khỏi, lập tức tôi trở dậy mặc vội áo quần, cầm

thanh gươm và bám sát đến nỗi chỉ lát sau tôi đã nghe tiếng chân nàng bước
đi phía trước. Thế là tôi rập theo bước chân nàng và cố bước rất khẽ, để nàng
không nghe tiếng động. Nàng đi qua nhiều cửa, những cánh cửa này tự mở ra
khi nàng đọc câu thần chú gì đấy. Cái cửa mở ra sau cùng là cửa thông ra
vườn. Tôi dừng lại ở cửa này để nàng khỏi trông thấy khi nàng đi qua một
bồn hoa. Tôi cố hết sức dõi theo nàng qua đêm tối, và nhận thấy nàng đi vào
một khu rừng nhỏ ở đấy các lối đi đều có những bờ giậu khá dày chạy dọc
theo hai bên. Tôi vào khu rừng bằng một lối đi khá dài, tôi nhìn thấy nàng
đang đi dạo cùng một người đàn ông.

Tôi lắng tai chăm chú nghe lời chuyện trò của họ. Sau đây là những điều

tôi nghe được: “Em không đáng, – hoàng hậu nói với nhân tình – em không
đáng để cho anh trách móc tại sao không đến sớm hơn. Anh biết rõ lý do rồi
đấy. Nhưng nếu như tất cả những hành động của em từ trước đến giờ vẫn
chưa đủ để cho anh tin tấm lòng thành thật của em, thì em sẵn sàng làm
những việc to tát nhất. Anh chỉ việc ra lệnh. Anh rõ quyền lực của em rồi đó.
Nếu anh muốn em sẽ biến cái thành phố này thành những đống hoang tàn
kinh tởm chỉ có chó sói, cú và quạ ở, ngay bây giờ đây, trước khi mặt trời
mọc. Anh có muốn em cho dời tất cả gạch đá của những bức thành xây dựng
kiên cố này sang bên kia núi Côcadơ? Anh chỉ cần ra lệnh một tiếng, tất cả
chốn này sẽ thay đổi hình dạng ngay tức khắc.”

Hoàng hậu nói xong những lời ấy vừa lúc nàng và tên nhân tình đến cuối

lối đi. Vừa lúc ngang qua trước mặt tôi, hai người quay lại để rẽ sang lối
khác. Tôi đã rút gươm ra sẵn, và vì tên nhân tình đã ở ngay phía bên tôi, tôi
chém một nhát vào cổ nó, quật nó ngã lăn ra đất. Tưởng nó đã chết, tôi bỏ đi
ngay không để cho hoàng hậu trông thấy. Tôi không muốn giết nàng bởi vì
nàng có họ hàng với tôi.

Mặc dù tên nhân tình bị chém một nhát tử thương, nàng vẫn dùng ma

thuật giữ cho nó không chết hẳn, tuy vẫn còn sống nhưng là sống trong tình
trạng có thể gọi là sống dở chết dở. Khi băng qua vườn để trở về cung, tôi
nghe rõ tiếng hoàng hậu khóc lóc và kêu gào. Hiểu được mức độ đau khổ
của nàng qua những lời gào khóc ấy, tôi tự lấy làm hài lòng là đã không giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.