NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 877

đáp:

- Mẹ ạ, con nhận ra thật quá bạo gan cho nên mới dám có những ước

mong cao xa như vậy. Và con cũng đã thiếu suy nghĩ khi quá nôn nóng và
thiết tha nhờ mẹ đi gặp hoàng đế để hỏi công chúa cho con mà không lo
trước những thứ cần thiết để mẹ được phép vào triều yết và được hoàng đế
vui vẻ tiếp. Xin mẹ tha lỗi cho. Nhưng xin mẹ chớ ngạc nhiên sao con chưa
tính toán hết tất cả những gì có thể giúp cho con toại nguyện. Mẹ không thể
tưởng tượng được con yêu công chúa Bađrunbuđua đến mức nào, hay đúng
hơn là con sủng ái nàng. Con vẫn nhất quyết giữ ý định là sẽ kết hôn cùng
nàng cho bằng được. Đó là một điều con đã dứt khoát và quyết tâm. Con
cảm ơn mẹ về những điều mẹ vừa chỉ bảo cho, con coi đó là bước cố gắng
đầu tiên để đạt kết quả mà con quyết giành cho bằng được.

Mẹ bảo không có lệ vào triều yết vua mà không có lễ vật cầm tay, và con

chẳng có gì xứng đáng để dâng lên hoàng đế ư? Con đồng ý với mẹ về cái
chuyện lễ vật, thú thật là con đã không nghĩ tới. Còn về cái điểm mẹ nói con
chẳng có gì đáng dâng lên vua, vậy thì những thứ con mang về hôm con
thoát được một cái chết đã cầm chắc mười mươi, như mẹ đã biết đấy, liệu
mẹ có cho là đủ làm thành một lễ vật sẽ khiến cho hoàng đế bằng lòng
không? Con muốn nói đến những thứ con mang về trong hai cái túi và giắt
trong người, mà cả hai mẹ con ta đều tưởng là những cục thủy tinh xanh đỏ.
Bây giờ con đã hiểu ra và xin nói để mẹ rõ, mẹ ạ, đấy là những châu ngọc vô
giá chỉ đáng cho những bậc đế vương lớn nhất dùng mà thôi. Con biết rõ giá
trị của nó nhờ hay lui tới các hiệu buôn vàng bạc, mẹ có thể tin lời con. Tất
cả những châu ngọc mà con trông thấy ở các hiệu buôn vàng ngọc ở ta
không thể so sánh với những viên ngọc của nhà ta cả về cỡ lớn cũng như về
vẻ đẹp. Ấy thế mà họ lại đặt những giá cao quá sức tưởng tượng.

Thật ra, mẹ cũng như con chúng ta làm sao biết được những viên ngọc của

chúng ta đáng giá bao nhiêu. Nhưng dù thế nào chăng nữa, dựa vào chút
kinh nghiệm ít ỏi của con, con tin tưởng chắc chắn rằng lễ vật này chỉ có thể
làm hoàng đế vui lòng. Mẹ có một chiếc bình sứ khá to và hình dáng thích
họp để đựng ngọc. Mẹ hãy lấy ra đây, chúng ta hãy xem sau khi xếp loại các
viên ngọc theo màu sắc, trông sẽ đẹp như thế nào.

Bà mẹ Alátđanh đi tìm chiếc bình sứ, và Alátđanh lấy các viên ngọc đựng

trong hai cái túi ra xếp vào bình. Dưới ánh sáng ban ngày, các viên ngọc
khác màu sắc, ngời lên lấp lánh rực rỡ đến nỗi làm cho hai mẹ con gần như
lóa mắt. Họ đều rất ngạc nhiên bởi vì trước đây chỉ nhìn từng viên dưới ánh
sáng của ngọn đèn dầu. Đúng là Alátđanh đã từng nhìn thấy các viên ngọc ấy
mắc lên cây như quả và cảnh tượng đó thật mê ly, song dạo ấy cậu còn là
một đứa trẻ con, cậu chỉ nhìn những viên ngọc như là những đồ trang trí chỉ
có thể dùng làm đồ chơi, và cậu hái về cũng chỉ nhằm thế thôi chứ chẳng hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.