NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 932

được đặt xuống đất Trung Quốc, đối diện với hoàng cung, hai lần lay động
cách nhau một thời gian rất ngắn.

Alátđanh đi xuống buồng riêng của công chúa, ôm hôn nàng và nói:

- Công chúa ơi, ta có thể quả quyết với nàng rằng niềm vui của nàng và

của ta sáng sớm mai sẽ trọn vẹn.

Vì công chúa chưa ăn xong và Alátđanh thì đang đói, nàng liền sai mang

từ phòng khách hai mươi bốn cửa sổ xuống những món ăn vừa dọn ra đấy và
hầu như chưa ai động vào. Hai vợ chồng cùng ăn và uống thứ rượu quý lâu
năm của lão phù thủy. Sau đó chuyện trò vui vẻ rồi lui về buồng riêng.

Từ khi lâu đài Alátđanh biến mất và công chúa Bađrunbuđua bị bắt cóc,

hoàng đế vua cha của nàng tưởng đã mất hẳn con, buồn không thể nào tả
xiết. Hầu như ngày cũng như đêm vua không chạp mắt; và đáng lẽ tránh
những thứ gì có thể gợi buồn, vua cha lại cố tình tìm những cái đó. Khác với
trước kia, mỗi ngày vua chỉ đến căn phòng trống vào buổi sáng để ngắm
nghía tòa lâu đài cho thỏa thích và không bao giờ lấy làm chán, bây giờ một
ngày vua đến nhiều lần, mỗi lần lại khóc lóc đau khổ hơn, nuối tiếc hơn, vì
không thể nhìn thấy lại cái mình xiết bao ưa thích, vì đã mất đi đứa con yêu
quý nhất trên đời.

Đúng vào buổi sáng tòa lâu đài của Alátđanh được đưa trả về chỗ cũ, trời

vừa rạng đông, hoàng đế đã đến căn phòng trống ấy. Lòng quá sầu não, lúc
bước vào vua chỉ đưa đôi mắt buồn bã nhìn về phía quảng trường, ngỡ là sẽ
lại nhìn thấy cảnh trống trải như mọi bận. Nhưng khi nhìn thấy khoảng trống
ấy đã có vật gì che lấp, thoạt tiên vua tưởng rằng đấy là do sương mù gây
nên. Vua nhìn chăm chú hơn, và nhận ra đấy chính là dinh cơ của Alátđanh
mà vua biết quá rõ, không thể nào nhầm lẫn được. Thế là, hết buồn phiền sầu
não, lòng rạng rỡ mừng vui, vua rảo bước trở về buồng riêng và truyền lệnh
thắng yên cương mang ngựa lại ngay cho mình. Ngựa được đưa đến, vua
nhảy lên đi ngay, mà vẫn cảm thấy sao chậm đến được tới dinh Alátđanh
vậy.

Đã đoán được điều sẽ xảy ra, Alátđanh thức dậy từ lúc tảng sáng. Vừa

mặc xong bộ áo quần sang trọng nhất, chàng lên phòng khách hai mươi bốn
cửa sổ, thì trông thấy hoàng đế đang đi ngựa tới. Chàng xuống thang, vừa
kịp đón vua ngay ở chân cầu thang lớn và đỡ vua xuống ngựa. Vua nói:

- Alátđanh, ta chỉ có thể nói chuyện với ngươi sau khi ta gặp và ôm hôn

con gái ta.

Alátđanh dẫn vua tới phòng riêng của công chúa Bađrunbuđua. Vừa thức

dậy, công chúa đã được Alátđanh nhắc là nên nhớ nàng không còn trên đất
châu Phi nữa mà đang ở Trung Quốc, ngay trong kinh thành của phụ vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.