NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 962

gắng theo sát; có khi, cần đi ra ngoài phố, chưa tỏ dấu hiệu gì để tôi có thể
biết, ông đã gọi: “Con Vàng đâu.” Vàng là tên ông đặt cho tôi.

Nghe gọi, từ chỗ nằm tôi lao ra ngoài đường, tôi nhảy nhót, tôi quần vờn

ngay trước cửa, và chỉ ngừng lại lúc ông bước ra. Từ bấy tôi theo sát chân
ông, lúc đi đằng sau, lúc chạy lên trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn để tỏ vẻ
vui mừng.

Tôi ở trong hiệu ấy, chợt một hôm có một người đàn bà đến mua bánh.

Trong lúc trả tiền bà ta để lẫn một đồng giả giữa những đồng tiền thật.
Người bán bánh mì nhận ra, nhặt đồng tiền giả trả lại, đòi đồng khác.

Người đàn bà không chịu đổi, bảo đồng tiền ấy là tiền thật. Ông chủ của

tôi thì cho là trái lại; trong lúc lời qua tiếng lại, ông ta bảo người đàn bà:

- Đồng tiền này giả, rõ quá mười mươi, đến mức tôi quả quyết là con chó

của tôi kia, nó là một con vật đấy, nhưng nó cũng chẳng nhầm. Nào con
Vàng đâu, hãy đến đây! – Ông ta lớn tiếng gọi tôi.

Nghe gọi, tôi nhẹ nhàng nhảy phốc lên quầy. Người chủ hiệu ném đồng

tiền lên quầy, bảo:

- Mày xem có đồng nào giả không nào?

Tôi nhìn tất cả các đồng tiền, rồi đưa chân tách riêng đồng tiền giả ra khỏi

đống, và đưa mắt nhìn chủ, như chỉ cho ông ta thấy.

Ông chủ hiệu bánh mì tưởng gọi tôi ra làm chứng là để quả quyết mình

phải, và cũng tưởng nói đùa thôi, cực kỳ ngạc nhiên thấy tôi lấy ra đồng tiền
giả, không chút chần chừ. Người đàn bà, thấy quả đúng là đồng tiền giả
không thể nói gì hơn, buộc phải trả một đồng khác. Bà ta vừa ra khỏi, ông
chủ gọi những người hàng xóm lại, kể cho họ nghe chuyện vừa xảy ra, lại
còn quá lời khen tài nghệ của tôi.

Các ông hàng xóm muốn làm thử. Tất cả các đồng tiền giả được họ trộn

lẫn đồng tiền mặt thật và trỏ cho tôi, không có đồng nào là tôi không tách ra
được.

Về phần mình, người đàn bà cũng không quên thuật lại cho những người

quen biết gặp trên đường nghe câu chuyện vừa xảy ra. Tiếng đồn đại về tài
tôi phân biệt được tiền giả với tiền thật chẳng bao lâu lan truyền không
những mấy nhà hàng xóm, mà cả khu phố, thậm chí dần dần lan khắp kinh
thành nữa.

Thế là tôi phải bận bịu suốt ngày. Phải làm vui lòng những người khách

đến mua bánh, tỏ cho họ thấy tôi làm được những gì. Mọi người kéo đến, cả
những người ở khu phố xa xôi nhất trong kinh thành, để thử tài của tôi. Sự
nổi tiếng ấy làm cho ông chủ làm ăn thêm khấm khá, có khi không đủ hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.