NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 990

anh vẫn cho rằng tôi tích được số vốn nhờ tiền bạc hay sao?

Cuộc tranh cãi chỉ đến đây. Chúng tôi vào nhà. Cơm trưa đã dọn, chúng

tôi cùng ngồi vào bàn. Sau bữa cơm, tôi để lại hai người khách nghỉ ngơi
trong nhà để tránh nắng gắt, trong khi tôi đi giao việc cho người làm. Sau đó
trở về ngồi với họ, chúng tôi nói chuyện bâng quơ chờ cho tới khi dịu nắng,
lại ra vườn chơi mát cho tới lúc mặt trời gần lặn. Lúc này hai người bạn và
tôi cùng lên ngựa, có một tên nô lệ theo hầu, trở về Bátđa dưới ánh trăng, đi
khoảng hai giờ thì đến.

Tôi không rõ do làm ăn trễ nải thế nào mà bọn người nhà tôi để thiếu đại

mạch cho ngựa. Các kho đều đã đóng cửa, với lại cũng quá xa để đi mua thứ
đó vào lúc này.

Trong khi tìm tòi quanh xóm, một chú nô lệ của tôi mua được một hũ cám

ở một quán nhỏ; nó đưa về nhà với điều kiện là sáng hôm sau mang hũ đến
trả lại cho bà chủ quán – trong khi rải đều cám trong hũ vào máng cho ngựa
ăn, nó chọt hốt được một vật nặng gói trong một mảnh vải. vẫn để nguyên
cái gói vải như vậy, nó mang đến cho tôi, thưa rằng có lẽ đây là gói vải nó
thường nghe tôi nói chuyện, khi thuật lại cho bạn bè nghe điều không may
xảy ra. Rất mừng rỡ, tôi nói với các vị ân nhân của mình:

- Thưa các ngài, Thượng đế không muốn để các ngài chia tay tôi ra về mà

trong lòng chưa hoàn toàn tin chắc sự thật tôi hằng quả quyết với các ngài.
Đây là số tiền một trăm chín mươi đồng vàng nữa ngài đã cho tôi, – tôi quay
sang nói với Xătđi – nhìn mảnh vải này tôi nhận ra ngay.

Tôi mở gói vải, đếm tiền trước mặt họ. Sai mang chiếc hũ đến, tôi nhận

thấy đó chính là cái hũ nhà. Tôi lại đưa cho vợ tôi xem, hỏi xem có nhận
được hay không, và dặn chớ nói cho bà rõ chuyện vừa xảy ra. Vợ tôi nhận
ngay ra đúng chiếc hũ ấy, và sai người đến nói cho tôi biết đây đúng là cái
hũ bà đã mang đổi lấy đá kỳ dạo nọ.

Bây giờ thì Xătđi hết hoài nghi, ông nói với Xắt:

- Tôi chịu thua anh. Tôi thừa nhận rằng tiền không phải bao giờ cũng là

một phương tiện chắc chắn để tích tụ tiền bạc và trở nên giàu có.

Đợi Xătđi dứt lời, tôi nói:

- Thưa ngài, tôi không dám xin ngài lấy lại số tiền ba trăm tám mươi đồng

mà hôm nay Thượng đế cho đưa về đây để ngài hết ngờ tôi không thành
thực. Tôi tin chắc ngài đã không cho tôi với ý định là rồi sau này tôi sẽ trả lại
ngài. Về phần mình, tôi không mong muốn hưởng món tiền này, bởi Thượng
đế đã cho tôi hưởng nhiều thứ khác. Tôi hy vọng ngài đồng ý cho tôi được
ngày mai mang phân phát cho những người nghèo, để rồi Thượng đế sẽ ban
phước lành cho cả các ngài lẫn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.