NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM - Trang 996

Nghe nói như vậy, Ali Baba biết hai vợ chồng Catxim đã rõ điều bí mật

mà anh cố giữ (mà lại do sự cứng đầu của chính vợ anh gây nên nữa chứ).
Nhưng đằng nào việc cũng đã xảy ra rồi, có hối cũng chẳng sửa chữa được.
Không để lộ cho ông anh thấy chút gì ngạc nhiên hoặc buồn bã, anh thú thật,
và thuật lại cho ông anh nghe, do sự tình cờ thế nào mà phát hiện được sào
huyệt của bọn cướp ở chỗ nọ. Anh ngỏ ý, nếu ông anh đồng lòng giữ bí mật,
thì sẽ chia cho một phần kho tàng.

Catxim trả lời kiêu kỳ:

- Ta đồng ý như vậy, nhưng ta còn muốn biết chính xác kho tàng ấy ở đâu,

dấu hiệu, đặc điểm, và nếu ta thích thì làm thế nào để tự ta vào được trong
đó. Nếu không, ta sẽ tố giác chú mày với quan trên. Nếu chú mày từ chối,
không những chú mày không hy vọng gì có thêm nữa, mà còn mất cả phần
chú mày vừa chiếm được, trong khi ta lại được chia phần vì đã cáo giác chú
mày.

Ali Baba, do bản chất tốt chứ không vì sợ hãi lời dọa dẫm láo xược của

ông anh vô sỉ, nói cho gã biết đầy đủ những điều gã muốn biết, kể cả câu
thần chú nhất định phải dùng đến, nếu ai muốn vào hang cũng như muốn từ
đó ra ngoài.

Catxim không hỏi Ali Baba nhiều hơn. Gã từ giã em ra về, và quyết tâm

phỗng tay trên. Hy vọng một mình chiếm gọn cả kho tàng, sáng hôm sau gã
lên đường thật sớm, trước khi trời rạng, cùng mười con la mang những hòm
to tướng mà gã định sẽ chứa đầy vàng; lại còn tính toán, tùy theo số của cải
sẽ thấy trong hang, chuyến sau nếu cần thì đưa đi nhiều súc vật hơn nữa để
chở.

Theo con đường Ali Ba ba chỉ dẫn, gã đến gần tảng đá và nhận ra những

dấu hiệu cùng cây cổ thụ mà Ali Baba đã ẩn nấp. Gã tìm được cái cửa và để
mở ra gã niệm thần chú “Vừng ơi, hãy mở cửa ra.” Cửa mở, gã đi vào hang,
lập tức cửa đóng lại. Xem xét cái hang, gã lóa mắt khi nhìn thấy quá nhiều
của cải, hơn cả sự tưởng tượng của gã khi nghe Ali Baba thuật lại. Niềm thán
phục càng tăng khi gã xem xét kỹ từng vật riêng biệt.

Vốn keo kiệt và tham lam của cải, hẳn gã sẽ dành suốt cả ngày để ngắm

nghía bao nhiêu là vàng bạc tiền của nếu không chợt nhớ ra, mình đến đây
cốt để lấy vàng thồ nặng mười con la mang về chứ không phải chỉ để xem.

Gã liền lấy một số túi, sức bao nhiêu mang ra bấy nhiêu; ra tới cửa, đầu óc

còn đang mải nghĩ làm sao mang được nhiều hơn nữa, gã đâm quên khuấy
mất câu thần chú. Đáng lẽ phải nói: “Vừng ơi, hãy mở ra”, gã lại niệm: “Đại
mạch ơi, hãy mở ra” và rất ngạc nhiên thấy cánh cửa không mở mà cứ đóng
im ỉm. Gã gọi tên nhiều loại hạt khác, trừ tiếng vừng, và cửa vẫn không chịu
mở ra cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.