NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 528

mức nào. Mười lăm ngày nữa ta sẽ cho tàu rời cãng, đến một hòn đảo nhỏ
năm nào ta cũng tới đó. Trên hòn đảo hoang vu ấy, không có người ở vì thú
dữ lắm, có chừng hai trăm cái giếng sâu. Trong các giếng ấy chứa nhiều
ngọc trai to một cách dị thường. Chỉ có mình ta biết điều đó thôi. Xưa kia
có một vị thuyền trưởng, ta từng làm nô lệ cho ông, chỉ cho ta biết cách
sao đến chổ ấy an toàn, bất chấp vô vàn hổ dữ dường như sinh ra để giữ gìn
các giếng ngọc ấy.
- Đúng là ngài thuyền trưởng đã làm rất đúng khi bài cho cụ cách thức - tôi
ngắt lời ông già, - bởi loài hổ dữ có bao giờ để yên cho người lạ đến gần
noi sinh sống của chúng mà lấy ngọc.
- Dễ thôi, - ông đáp, - Thật ra rất dễ xua hổ báo chạy đi. Chúng ta cứ đốt
đuốt cho sáng và cấm đuốc lên đảo vào ban đêm. Hổ báo vốn sợ lửa, thấy
ánh sáng chúng chạy trốn mất tăm.
Vậy anh và ta sẽ cùng nhau đi lấy thật nhiều ngọc trai ở các giếng ấy đưa
về, mang ra các thành phố bán. Tất cả số tiền bán ngọc trai, cộng với gia
sản khá to ta để lại, anh sẽ là người thừa hưởng sau khi ta qua đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.