NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 532

chẳng sợ bị hổ vồ. Sỡ dĩ lão già chỉ lên đảo ban đêm thôi, vì lão không
muốn chia sẽ với bất kỳ ai kho báu.
Tàu neo lại một nơi ven đảo. Không cần chờ đêm tối, tất cả mọi người rời
tàu lên bộ, mang theo vũ khí phòng, để dánh đuổi thú dữ trong trường hợp
chúng dám xuất hiện và tấn công. Chúng tôi thay nhau xuống các giếng vớt
ngọc trai, nhiều không thể nào xiết. Phải mất ba ngày ròng rã, rất cả mọi
người xúm lại cậy trai lấy ngọc rồi chia nhau số ngọc ấy. Phàn chia cho mỗi
người nhiều tới mức ai cũng lấy làm hài lòng.
Tàu tiếp tục chuyến đi, dự định đến đảo Xêređip bán vải hoa cất từ vùng
Xurat rồi mua về quế thơm ở đảo ấy mang về. Cuộc hành trình đang vui vẻ,
đột nhiên một cơn bão dữ dội nổi lên, đẩy con tàu ra khỏi lộ trình, bắt nó
lang thang suốt sáu ngày không rõ trôi dạt về đâu. Sáng ngày thứ bảy, thời
tiết tốt trở lại, song cả thuyền trưởng lẫn hoa tiêu không ai có thể nhận ra
chính xác con tàu đang ở tọa độ nào lúc này. Mọi người lại có cảm tưởng
như con tàu đang bị dòng nước cuốn đi. Các thủy thủ rất lấy làm lạ về hiện
tượng ấy, không biết nên chèo chống thế nào, bởi cho dù mọi người cố
gắng đến bao nhiêu, con tàu vẫn bị dòng nước xiết lôi vùn vụt về phía một
ngọn núi cao, mà chúng tôi nhận rõ ràng sau ngày trôi dạt thứ tám.
Quả núi ấy rất rộng, và có vẻ cao không thể nào lường. Dốc núi hiểm trở,
nhưng điều lạ lùng nhất là hình như nó bằng thép mài nhẵn thín, bởi nhìn
vào thấy sáng và bóng sáng. Một thủy thủ già thấy vậy trút một hơi thở dài
và cất tiếng than:
- Chết tất cả chúng ta rồi! Tôi nhớ có lần nghe nói đến đảo này. Vô cùng tai
họa cho con tàu nào đến gần đây. Chúng đến sát chân núi, con tàu sẽ bị giữ
chặt lại đấy như một phép thần, chẵng có cách nào gỡ ra cho thoát khỏi và
trở lại ngoài khơi.
Lời người thủy thủ già khiến cả đoàn thủy thủ vô cùng buồn bã. "Ôi, ích gì
nhặt được bấy nhiêu ngọc trai, nếu tất cả đều phải bỏ mạng nơi đây!" - "Ôi,
làm sao cả đoàn thủy thủ chẳng có lấy một ai sớm nhận thấy tai ương này."
Tưởng sắp đi vào cỏi chết, người thì than khóc, kêu tên vợ con, người thì
quỳ xuống sàn tàu, cầu xin trời cứu giúp. Tôi buồn vì cảnh tượng thương
tâm ấy hơn là lo sắp phải chết, tôi nói với thuyền trưởng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.