NGHÌN LẺ MỘT NGÀY - Trang 587

chị Fatim, nhưng đều không thấy tăm hơi người chị gái. Cuối cùng, không
biết làm cách gì khác, hai người buồn bã quay trở lại túp lều. Ông già thấy
Cađi ngày càng âu sầu buồn bã, cũng đau lòng lắm. Ông tìm lời nói với cô,
nước mắt lưng tròng:
- Em bé Cađi ơi, em hãy nghỉ ngơi một lúc, chớ nên âu sầu triền miên vậy.
Ta xin nói em rõ, em còn phải lo toan những việc khác. Em cần nhớ, sau
khi mẹ em qua đời và chị em mất tích, còn mình em sẽ không được an toàn
trong nếp nhà này. Ta sợ vẻ xinh xắn của em rồi làm cho bọn trẻ sỗ sàng
tìm cách xúc phạm. Làm sao ta già yếu thế này, có thể bảo vệ được em
trước sự manh động của bọn thanh niên ấy? Hơn nữa, ở đây, em làm gì ra
để ăn cho đủ bữa? Tuổi thơ non dại như em, bất kỳ ai cũng chưa thể kiếm
sống một mình. Hơn nữa, số tiền ít ỏi, ta mang theo người đã tiêu gần hết
mà ở đây cái gì cũng thiếu thốn. Em hãy suy nghĩ kỹ đi, em Cađi xinh tươi
à, em hãy bằng lòng cho ta đưa em ra thành phố, ở đấy ta có ngôi nhà ta
vẫn ở thường xuyên. Trong nhà ta, thứ gì cũng đầy đủ, em có thể là chủ
nhân của tất cả những thứ ấy và cả số phận của ta nữa.
Cụ già nói xong, lo lắng chờ xem cô thiếu nữ sẽ trả lời thế nào và với cô bé
cứng đầu ấy không phải không có lý do. Thấy Cađi vẫn im lặng, mãi nghĩ
đến chuyện mất người chị gái nhiều hơn lo cho thân phận của mình, ông
đành lựa lời nhắc lại lần nữa. Dễ ông phải năn nỉ đến hai chục lần, cô gái
mới đồng ý đi theo ông, bảo tùy ông muốn đưa cô đến nơi nào cũng được.
Hai người rời túp lều lên đường. Trước khi đi, ông già còn cẩn thận lấy một
hòn than ghi lên cửa nơi ông và em Cađi sẽ đến, để may ra chị Fatim quay
lại nhà, sẽ biết chỗ để đi tìm hai người. Rồi khoá trái cửa lại, bỏ chìa khoá
vào hốc một thân cây gần nhà, nơi ba mẹ con trước đây thường giấu chìa
khóa.
Cái thành phố ông già định đưa Cađi đến chỉ cách chỗ này chừng ba ngày
đường. Tuy nhiên một ông già một trăm tuổi và một cô gái mười hai tuổi
làm sao đi một mạch được, thành ra hai người phải mất đến bảy ngày mới
tới nơi. Hai người cùng kiệt sức vì mệt và đói. Việc đầu tiên là ông già –
ông tên là Đahi – sai người ra phố mua những thức ăn ngon lành nhất và
luôn miệng hối thúc người đi mua hãy nhanh nhanh lên. Sau khi ăn vào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.