NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 2 - Trang 172

thuận, nhưng căn dặn phải giữ mình. Yết Kiêu kén một đội thuỷ binh
cảm tử, giỏi nghề bơi lội cho đi theo. Đêm đêm, Yết Kiêu dẫn quân
mò vào thuỷ trại giặc.

Bấy giờ, trời đang rét. Yết Kiêu cứ mình trần, cầm một cây dùi

sắt lớn, lặn xuống đáy thuyền. “Kịch, kịch!”. Thuyền vỡ một mảng
lớn. Nước ùa vào như đê vỡ. Thuyền chao đảo, chìm dần. Giặc la
hoảng. Đứa chậm chân sặc nước, chết ngay trong khoang thuyền.
Đứa kịp nhảy xuống sông. Quân của Yết Kiêu chực sẵn kéo chân, dìm
chết nốt. Đêm nào cũng vài ba thuyền đắm như vậy. Giặc nháo
nhác sợ hãi, cho là gặp loài thuỷ quái. Sau, chúng đánh liều sắp lưới
vây bắt thử. Yết Kiêu ham đánh quá, không dò xét kĩ bị lưới chụp
đúng. Yết Kiêu cố vùng vẫy nhưng không thoát. Giặc hò nhau kéo
lưới lên xem sao. Hoá ra một chàng trai Đại Việt! Tướng giặc giận lắm,
tra hỏi chuyện đắm thuyền. Yết Kiêu thản nhiên nhận hết. Kinh
ngạc về tài bơi lặn đó của Yết Kiêu, tướng giặc bèn hỏi:

- Nước mày có bao nhiêu người giỏi nghề ấy như mày?

Yết Kiêu đáp:

- Nhiều lắm. Họ đều giỏi hơn tôi. Hiện đang ẩn nấp ở đáy sông

chờ đục thuyền. Còn tôi, chẳng qua vì kém cỏi mới sa lưới. Nếu chịu
tha tôi, tôi sẽ chỉ chỗ đến đấy mà quây bắt.

Tướng giặc nghe nói tưởng thật, mừng lắm, mới nhận lời không

giết và đưa Yết Kiêu lên một chiếc thuyền nhẹ chở đi. Thuyền vừa
ra được một quãng, nhân lúc mấy tên giặc canh giữ vô ý, Yết Kiêu co
chân đạp ngã cả bọn rồi nhảy ùm xuống nước mất tăm.

Giặc đều lắc đầu, lè lưỡi.

Chàng trai Phù Ủng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.