NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 117

đắm hoặc bất ngờ leo lên giết chết. Quân Trịnh bủa lưới dưới
nước để cản bắt, Cầu xé lưới chui vào lẹ như không. Một lần,
Trọng đang ngồi trong soái thuyền, bỗng thuyền khẽ động, chớp
mắt thấy một người xách đao từ dưới nước vọt lên, chém tên lính
canh một nhát chết tươi rồi sấn tới. Trọng nhận ra Cầu thì hết
hồn, may vớ kịp gươm chống đỡ và hô hoán rầm rĩ cho vệ sĩ cùng
xông vào ứng cứu mới thoát chết. Từ bấy giờ, quân tướng Trịnh sợ
lắm, càng khiếp vía Quận He. Bọn Phúc, Trọng phải cho trải chiếu
che kín mặt sông quanh nơi thuyền đóng để phòng ngừa.

Cứ thế, Cầu cầm cự liền năm sáu tháng trời. Quân Trịnh bị

thua thiệt nhiều mà vẫn chưa dẹp xong. Chúa Trịnh lại xuống dụ
khiển trách, thúc bọn Phúc, Trọng phải liều chết mà đánh. Sau
Ngũ Phúc và Trọng chia quân làm hai ngả cùng tiến, cố chiếm
lấy núi cao lập đồn luỹ nhòm xuống thuỷ trại của Cầu. Kế đó,
sai quân chặt mấy trăm cây thông đục rỗng ruột, nhồi sỏi đá và
thuốc súng vào, bên ngoài đánh đai sắt rồi châm ngòi từ trên cao
lăn xuống. Cầu cho quân dùng ván làm mộc để che. Quân Trịnh lại
dùng nhựa thông trộn với vải vụn, sỏi đá và thuốc súng ném xuống
đốt cháy ván. Quân Cầu bị bất lợi chết nhiều, thua to. Bọn Phúc
mừng lắm, truyền quân bổ vây chặt. Trọng bảo:

- Phen này thằng He có chui xuống biển cũng không thoát!

Dứt lời, thấy Cầu cưỡi thuyền thách đánh. Trọng hô lớn:

- Ai chém được đầu giặc He sẽ trọng thưởng!

Quân Trịnh thấy Cầu một mình một thuyền thì đổ xô lại vây

bắt. Cầu giương buồm chạy. Bọn Phúc, Trọng ào ào đuổi theo.
Mấy trăm quân còn lại của Cầu thừa cơ cướp đường, thoát hết.
Cầu chỉ chờ có thế, bèn nhảy ùm xuống biển, biến mất. Bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.