NGHÌN XƯA VĂN HIẾN - TẬP 3 - Trang 124

- Đã lâu nay, trên thì nhà vua, nhà chúa nghi ngờ lẫn nhau ngấm

ngầm tính chuyện chẳng hay, anh em nhà chúa tranh giành ngôi
báu; dưới thì trăm quan chia bè kết đảng bợ đỡ xu nịnh để tha hồ
mà đục khoét, các nhà quyền quý thế gia, các quan lại nha môn
đua nhau sách nhiễu, bức bách muôn dân để mưu giàu có sung
sướng, họ hàng được nhờ. Chính sự đều đổ nát, danh phận không rõ
ràng, còn nói chi đến chuyện thuận nghịch?

Nghe chuyện ấy, Chiêu Bảy bất giác giật mình. Mấy năm nay,

cảnh quan quân mượn cớ dẹp loạn để thả sức đốt phá cướp bóc…
ngày nào Chiêu Bảy cũng thấy. Cả một trấn Hải Dương bị tàn phá
xơ xác. Ruộng đất hầu như thành rừng rậm. Giống gấu chó, lợn
lòi ở đâu về đầy cả ngoài đường. Những người sống sót phải bóc vỏ
cây, bắt chuột đồng mà ăn. Người người ngơ ngác, thương hại vô
cùng. Chiêu Bảy bỗng thấy tinh thần mệt mỏi rã rời. Nhiều đêm
cứ trằn trọc không sao chợp mắt. Bấy giờ Hải quận công Phạm
Đình Trọng cho người lại mời Chiêu Bảy cùng hợp sức chống
Nguyễn Hữu Cầu, hứa hẹn:

- Việc bái tướng phong hầu là ăn thua ở trận này.

Chiêu Bảy không theo, bụng nghĩ:

- Ta há chịu đem mình bán rao nữa ư? Đáng giận cho ông trời

bắt ta khó nhọc, nào được ích gì!

Bèn nhất định cởi giáp treo gươm, xem công danh như vật bỏ,

về núi Hương Sơn (Hà Tĩnh) dựng lều nuôi mẹ, không biết có phải
vì thế Chiêu Bảy đã nhận mình là Lãn Ông: ông Lười.

LƯỜI NHÁC VỚI CÔNG DANH

Từ ấy, Lãn Ông giấu tăm ẩn tiếng, chuyên tâm nghề thuốc

lấy việc chữa bệnh cứu giúp người đời làm vui, cho việc về với thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.