NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 115

Tôi phải hỏi đường nhiều lần trước khi một thằng bé dẫn tôi đến trước

một ngôi nhà to với những bức tường bị lở vữa. Nó lịch sự đợi tôi tuồn mấy
đồng xu vào tay rồi mới chuồn đi. Tôi gõ lên cánh cửa cũ kỹ bằng gỗ mọt,
căng tai nghe. Tiếng giày cũ quẹt lạo xạo trên nền đất, rồi tiếng then cài kêu
lách cách và một phụ nữ có gương mặt méo mó mở cửa cho tôi. Tôi phải
mất lúc lâu mới nhận ra chị: đó là Leila, người chị cùng sữa của tôi. Chị
mới hơn bốn mươi lăm tuổi một chút, nhưng nhìn chị có vẻ như đã sáu
mươi vậy. Mái tóc chị bạc trắng, nét mặt uể oải; ai nhìn cũng ngỡ như chị
đang trong cơn hấp hối.

Chị nhìn tôi chòng chọc, vẻ đờ đẫn.

- Là Amine đây, - tôi nói.

- Lạy Đức Allah! - chị giật bắn mình, đột ngột bừng tỉnh.

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Khi siết chị trong tay, tôi cảm thấy từng

tiếng, từng tiếng nức nở trào ra từ lồng ngực chị và lan tỏa khắp cơ thể
mỏng manh đang không ngừng run rẩy của chị. Chị lùi lại để ngắm tôi,
khuôn mặt đẫm nước mắt, chị đọc một đoạn ngắn trong kinh Coran thể hiện
lòng biết ơn và lại vùi đầu vào vòng tay tôi.

- Lại đây nào, - chị nói. - Em đến đúng lúc để ăn trưa cùng chị.

- Cám ơn chị, em không đói. Chị ở nhà một mình à?

- Ừ. Yasser phải tối mới về.

- Thế còn bọn trẻ?

- Chúng trưởng thành cả rồi, em biết không? Mấy đứa con gái đã lập gia

đình, Adel và Mahmoud cũng đã tự lực cánh sinh được rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.