NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 184

động chân lấm tay bùn. Đó là một người nông dân cục cằn khỏe như vâm,
lời lẽ gay gắt và rất cứng đầu. Ông đi đôi ủng vấy bùn, mặc chiếc áo sơ mi
bạc trắng nách do mồ hôi cùng chiếc quần thô cứng và kinh khủng đến mức
tưởng như nó được cắt may từ một tấm bạt. Ông giải thích ngắn gọn cho tôi
rằng ông thấy bà của Sihem nằm dưới đất, miệng há ra, ông đã ở đây hàng
tiếng đồng hồ rồi mà ông lại quên không cởi xích cho lũ chó. Cơn đột quỵ
của bà mẹ khiến ông thấy phiền hà hơn là xúc động.

Chúng tôi đợi trong phòng đến lúc một bác sĩ đi tới thông báo rằng ca

phẫu thuật đã kết thúc. Tình trạng của bà không có gì tiến triển, mà cơ may
thoát khỏi tình trạng ấy là rất nhỏ. Abbas xin phép quay về trang trại.

- Tôi phải về cho gà ăn, - ông càu nhàu và không thực sự để tâm đến lời

thông báo của bác sĩ.

Ông nhảy lên chiếc xe tải nhỏ han gỉ của mình và lao về Kafr Kanna. Tôi

lái xe bám theo ông. Chỉ khi làm xong những công việc khác nhau của
trang trại, nghĩa là khi ngày đã kết thúc, ông mới nhận ra là tôi vẫn còn ở
đó.

Ông thừa nhận là đã nhiều lần thấy Sihem đi cùng đứa con trai trong ảnh.

Lần đầu tiên là lúc ông quay lại hiệu làm đầu trả nàng ví tiền nàng bỏ quên
trên xe ông. Ở đó ông đã bắt gặp Sihem đang tranh luận với cậu trai này.
Lúc đầu, Abbas không nghĩ đến điều gì xấu. Nhưng sau đó, gặp lại họ đi
cùng nhau ở nhiều nơi, ông bắt đầu nghi ngờ. Chỉ khi cậu trai trên bức ảnh
dám lang thang quanh trang trại, Abbas mới dọa đập vỡ sọ cậu ta bằng
cuốc. Sihem rất khó chịu với chuyện rắc rối ấy. Từ đó nàng không đặt chân
đến Kafr Kanna nữa.

- Không thể thế được, - tôi nói. - Sihem đã trải qua hai lễ hội Aêd el-

Kebir

[11]

với bà cô ấy mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.