NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 186

họ ở hai cực đối lập nhau. Bố tôi chỉ quan tâm đến bức tranh của ông, vẫn
bức tranh ấy, ông vẽ từ đông sang hè, lao tâm khổ tứ vì nó đến lúc nó biến
mất sau những lần sửa rồi lại vẽ lại nó như cũ trên một cái giá khác, lúc nào
cũng là bức tranh ấy, đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, để chắc chắn nâng
được bức Madone bị còng của mình lên ngang tầm bức La Joconde, và để
chắc rằng nó sẽ mở ra cho ông những chân trời mới và mang lại cho ông
vinh quang tại tất cả các phòng trưng bày có uy tín. Và chính bởi trong mắt
ông chỉ có sự công nhận không thể đạt tới này nên ông không còn nhận ra
gì quanh mình nữa, không nhận ra những mất mát của người vợ bị xao
nhãng, không nhận ra nỗi giận dữ của vị tộc trưởng hết thời... Có lẽ đó
cũng chính là điều xảy đến với tôi trong trường hợp Sihem. Nàng là bức
họa của riêng tôi, là sự thừa nhận trọng đại đối với tôi. Tôi chỉ thấy những
niềm vui nàng ban tặng tôi và không chút gì nghi ngờ về những nỗi đau của
nàng, những yếu đuối của nàng... Tôi không thực sự hiểu nàng, không - nói
cách khác đáng lẽ tôi phải bớt lý tưởng hóa nàng đi, bớt cô lập nàng đi. Lúc
này khi nghĩ đến điều đó, thì tôi có thể làm thế nào để hiểu nàng đây bởi tôi
đã không ngừng về nàng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.