NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 185

- Nó không trở về nữa từ lúc chú sửa gáy thằng vô lại kia, chú cam đoan

với cháu đấy.

Thế rồi thu hết can đảm, tôi hỏi ông xem bản chất mối quan hệ giữa vợ

tôi và thằng bé trên bức ảnh là gì. Ban đầu ngạc nhiên trước sự ngây thơ
trong câu hỏi của tôi, ông nhìn tôi chòng chọc với nụ cười nhếch mép bực
bội và cáu kỉnh:

- Cháu cần một bức tranh hay cái gì nào?

- Ít nhất chú cũng phải có một bằng chứng chứ?

- Có những dấu hiệu không lầm đi đâu được. Chú không cần phải bắt quả

tang chúng ôm ấp nhau. Chỉ cần thấy cái cách chúng nép sát vào tường là
đủ.

- Sao chú không nói gì cho cháu?

- Vì cháu có hỏi gì chú đâu. Với lại, chú thì chú không quen xía vào

chuyện người khác.

Đến đúng lúc này, tôi thấy ghét ông ta như chưa từng ghét ai trong đời.

Tôi đi ra xe của mình và nổ máy mà không thèm nhìn vào kính chiếu

hậu. Chân dận mạnh cần tăng tốc, tôi cũng không rõ mình đang đi đâu nữa.
Dù tôi có rẽ sai hướng hay đâm sầm vào một chiếc xe kéo thì cũng chẳng
có nguy hiểm nào thức tỉnh tôi được. Tôi tin đó chính là điều tôi mong
muốn cho mình, nhưng đường xá vắng lặng khủng khiếp. Người quá mơ
mộng thường quên là mình đang sống,
mẹ tôi thường nói với bố tôi như
vậy. Bố tôi không nghe bà. Ông không phát hiện ra ở bà nỗi tuyệt vọng của
người tình cũng như sự cô đơn của người bạn đời. Như thể có một màng
chắn vô hình giữa hai người, mỏng mảnh như một thấu kính, nhưng lại giữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.