NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 187

13

Ông Jaafari, có tiếng người gọi qua một dãy bất tận những hành lang

dưới lòng đất... Ông Jaafari... Tiếng nói như từ đáy hang vọng lên yếu dần
đi trong những lời ú ớ của tôi, lặp đi lặp lại một cách khó hiểu, lúc thì nài
nỉ, lúc lại hoang mang. Một vực thẳm hút lấy tôi, nghiền nát tôi; tôi chầm
chậm quay vòng trong bóng tối. Rồi tiếng nói ấy bắt kịp tôi, cố đưa tôi lên
mặt nước... Ông Jaafari... Một lằn sáng quét ngang khung cảnh mù mịt,
thiêu cháy đôi mắt tôi như một thanh kiếm được nung nóng.

- Ông Jaafari...

Tôi bật tỉnh, đầu bị kẹp chặt.

Một người đàn ông nghiêng xuống phía tôi, một tay để sau lưng, tay kia

cách trán tôi vài centimet. Gương mặt hốc hác như dài thêm ra vì cái cằm
nhọn chẳng gợi lên trong tôi điều gì. Tôi cố xem mình đang ở đâu. Tôi
đang nằm dài trên một cái giường, cổ họng khô khốc, cơ thể rã rời. Trần
nhà phía trên tôi như có nguy cơ vùi chôn tôi vậy. Tôi nhắm mắt lại để kìm
giữ cơn choáng váng đang khiến tôi lắc lư qua những đợt tròng trành mê
man, tôi cố lấy lại những cảm giác, cố tìm lại những biểu hiện của mình.
Chậm rãi, tôi nhận ra được trên bức tường trước mặt có bức tranh rẻ tiền
sao chép lại bứcHoa hướng dương của Van Gogh, giấy vẽ đã phai màu,
khung cửa sổ buồn bã nhìn ra mái của một xưởng sản xuất...

- Chuyện gì xảy ra vậy? - tôi vừa hỏi vừa tỳ một khuỷu tay xuống để

nhích người lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.