chết. Có lẽ một chiếc ô tô đã bị gài mìn. Tôi không có thông tin. Những gì
tôi thấy, chỉ là khói bốc lên từ địa điểm mục tiêu...
- Phải đi xuống thôi, - Kim nói với tôi.
- Em có lý. Chúng ta phải chuẩn bị đón những đợt sơ tán đầu tiên.
Mười phút sau, các bản tin đề cập đến một vụ thảm sát thực sự. Một vài
bản tin nói đến một chiếc xe buýt bị tấn công, nhiều bản tin khác lại cho là
một nhà hàng bị thổi tung. Tổng đài điện thoại như chực nổ tung vì quá tải.
Đang báo động đỏ.
Ezra Benhaêm ra lệnh triển khai nhóm chuyên trách. Các y tá và các bác
sĩ phẫu thuật đi đến phòng cấp cứu, ở đó xe và cáng thương được xếp trong
một nơi giống như cái trường đua náo nhiệt, nhưng rất có trật tự. Đây
không phải lần đầu tiên Tel Aviv bị khuấy động bởi một vụ khủng bố, và
các hoạt động cứu nạn ngày càng được tiến hành hiệu quả hơn. Nhưng một
vụ khủng bố vẫn là một vụ khủng bố. Rõ ràng, người ta chỉ có thể khắc
phục được khía cạnh kỹ thuật, chứ không khắc phục được khía cạnh con
người. Cảm xúc và nỗi sợ hãi không đồng hành cùng sự bình tĩnh. Khi nỗi
kinh khiếp ập đến, thì nó luôn nhắm trước tiên vào trái tim.
Tôi cũng đi đến phòng cấp cứu. Ezra đang ở đó, mặt tái nhợt, máy di
động áp vào tai. Ông đưa tay cố gắng chỉ đạo các khâu chuẩn bị chữa trị.
- Một kẻ đánh bom cảm tử đã làm mình nổ tung tại một nhà hàng. Có rất
nhiều người chết và bị thương, - ông thông báo. - Hãy sơ tán các phòng 3
và 4. Và chuẩn bị đón những nạn nhân đầu tiên. Xe cứu thương đang trên
đường đến đó.
Kim vào phòng cô gọi điện rồi gặp tôi ở phòng số 5. Đó là nơi dành cho
các nạn nhân bị trọng thương. Đôi khi, khu phẫu thuật không đủ chỗ, chúng