NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 216

yên vui hạnh phúc gây đau khổ cho những người trong cảnh khốn cùng...
Vợ mày đã chọn đứng về một phe. Hạnh phúc mà mày mang lại cho bà ấy
bốc mùi thối rữa. Nó làm bà ấy ghê tởm, mày có biết không? Bà ấy không
muốn có nó. Bà ấy không thể tiếp tục hưởng thụ trong khi dân tộc mình
chết gí dưới ách Do Thái. Mày có cần phải nhìn tận mắt không hay chính
mày đã từ chối đối mặt với thực tế?

Hắn lại đứng dậy, run lên vì giận dữ, hắn dùng đầu gối đẩy gí tôi vào

tường và bỏ đi sau khi đã khóa hai lần cửa.

Vài tiếng sau tôi bị chúng quẳng vào cốp một chiếc ô tô trong tình trạng

mồm bị nhét giẻ, mắt bị bịt lại. Với tôi thế là hết. Chúng sẽ đưa tôi đến một
khu đất hoang vu nào đó và khử tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chịu, là thái
độ phục tùng ngoan ngoãn của mình. Một con cừu hẳn còn biết tự vệ tốt
hơn. Khi sập xuống cũng là lúc chiếc nắp cốp xe lấy đi nốt chút ít trân
trọng tôi dành cho bản thân mình và khai trừ tôi khỏi phần còn lại của thế
giới. Qua cả một chặng đường như vậy, làm nên cả một sự nghiệp kỳ lạ như
vậy, để cuối cùng kết thúc trong cốp một chiếc ô tô như một gói đồ tầm
thường! Sao tôi lại buông xuôi đến thế được nhỉ? Sao tôi lại có thể để
người ta đối xử với mình như vậy mà không mảy may phản ứng chứ? Một
cảm giác điên giận bất lực gợi lại trong tôi quá khứ xa xăm. Tôi nhớ một
sáng nọ, trong lúc đưa tôi đi khám nha sĩ trên chiếc xe bò, ông tôi đã đánh
xe trệch khỏi đường mòn và hất ngã một người dắt la. Người này đã đứng
dậy và không ngớt chửi mắng ông tôi. Tôi chờ xem đến lượt ông nổi trận
lôi đình, giống như cơn giận thường khiến những kẻ ngoan cố trong thị tộc
run sợ, nhưng tôi vô cùng buồn bã khi nhận thấy vị nhân mã phi thường của
mình, người mà tôi vốn kính nể đến mức luôn tưởng như đó là thần thánh,
lại chỉ bối rối xin lỗi rồi lượm lên chiếc keffieh mà người kia đã giật ra
khỏi tay ông và ném xuống đất. Tôi rầu rĩ đến mức cái răng sâu thôi làm tôi
đau đớn. Khi ấy tôi bảy hay tám tuổi gì đó. Tôi không muốn tin rằng ông
tôi lại có thể chấp nhận để người khác hạ nhục mình như vậy. Căm phẫn và
bất lực, nên mỗi tiếng kêu gào của tay dắt la lại khiến tôi cúi đầu thấp thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.