một chút. Tôi chỉ có thể đứng nhìn thần tượng của mình héo hắt như viên
thuyền trưởng nhìn con tàu của mình đắm... Cũng chính nỗi u buồn ấy lại
xâm chiếm tôi đúng khoảnh khắc chiếc nắp cốp ô tô ập xuống. Tôi cảm
thấy hổ thẹn khi cứ cắn răng chịu những điều lăng nhục đến mức thờ ơ với
cả cái số phận đang chờ mình; tôi chẳng còn là gì nữa.