NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 219

hoãn việc làm bẩn thỉu này lại và đưa tôi trở lại chỗ lúc trước đã giam giữ
tôi.

Lại một lần nữa bóng tối bao trùm lấy tôi, có điều là lần này tôi đơn độc

trên đời, không người canh giữ cũng không nhớ nhung hồi ức, ngoài nỗi hãi
hùng ghê rợn quặn thắt tâm can và vết nòng súng còn in hằn bên thái
dương...

Ngày kế tiếp, chúng lại tới bắt tôi. Sau chặng đường đi, tôi lại phải đối

diện cũng với hòn đá vấy bẩn khổng lồ ấy, quang cảnh ấy, tiếng bộ đàm lạo
xạo ấy; tôi hiểu rằng đây chỉ là một vụ giả xử tử tầm thường, chúng đang
cố buộc tôi phải nhượng bộ.

Rồi không ai quay lại phiền tôi nữa.

Vậy là sáu ngày sáu đêm, tôi bị giam cầm trong một cái ổ chuột hôi thối,

bị lũ gián bọ vây quanh, phải sống qua ngày bằng xúp nguội và mài xương
sống trên một cái giường tồi tàn cứng đanh như bia mộ!

Tôi đã chờ những cuộc hỏi cung bạo lực, chờ những vụ tra tấn và mọi

chuyện kiểu như vậy, nhưng không gì xảy ra cả. Những thằng bé quá khích,
giơ những khẩu súng tiểu liên ra như chiến lợi phẩm, chịu trách nhiệm
giám sát tôi. Mỗi ngày một lần, vào một giờ ngẫu nhiên, chúng mang đồ ăn
đến cho tôi mà không nói năng gì, hoàn toàn lờ tịt tôi đi.

Ngày thứ bảy, một tên chỉ huy được hộ tống cẩn thận đến căn hầm thăm

tôi. Đó là một gã trai khoảng độ ba mươi tuổi, rất mảnh mai, khuôn mặt
mỏng quẹt rám nắng và đôi mắt trắng dã. Hắn mặc bộ quân phục bạc màu
và đeo một khẩu AK-47 chéo qua vai.

Hắn đợi tôi đứng lên, tuồn một khẩu súng lục vào tay tôi và lùi lại hai

bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.