NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 220

- Nó đã được nạp đạn, bác sĩ ạ. Hạ tôi đi.

Tôi đặt khẩu súng ngắn đó xuống đất.

- Hạ tôi đi, đó là quyền của ông. Sau đó, ông có thể về nhà mình và quên

hẳn quá khứ. Không ai ở đây dám động tới dù chỉ một sợi tóc của ông nữa.

Hắn lại gần, đặt lại khẩu súng lục vào tay tôi.

Tôi từ chối cầm khẩu súng.

- Chối bỏ quân dịch sao? - hắn hỏi.

- Bác sĩ phẫu thuật, - tôi đáp lời.

Hắn nhún vai, nhét khẩu súng lục vào thắt lưng rồi bày tỏ:

- Tôi không biết liệu có phải tôi đã thành công không, bác sĩ ạ, nhưng tôi

từng muốn ông phải tự mình kinh qua nỗi căm hờn đang gặm mòn chúng
tôi. Tôi đã yêu cầu làm một bản tường trình cặn kẽ về ông. Người ta nói
rằng ông là một người tốt, một nhà nhân đạo vĩ đại và ông không có bất kỳ
lý do nào để mong muốn điều ác cho người khác. Vì thế với tôi, thật khó để
lý giải nếu không khai trừ ông ra khỏi giai tầng xã hội của ông và kéo ông
vào chốn đày ải. Giờ thì ông đã trực tiếp trải qua những điều khốn kiếp mà
ông từng tránh được nhờ thành công nghề nghiệp, nên tôi cũng có cơ hội
được ông thấu hiểu hơn. Cuộc sống dạy tôi rằng con người có thể sống
được nhờ tình yêu và nước lã, nhờ những mẩu vụn bánh mì và những lời
hẹn biển thề non, nhưng người ta lại chẳng bao giờ hoàn toàn sống nổi
trước những sự lăng nhục. Và từ khi có mặt trên cõi đời này tôi chỉ biết có
thế. Hàng sáng. Hàng đêm. Tôi chỉ thấy có thế, suốt đời tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.