NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 221

Hắn dùng tay khẽ phác một cử chỉ. Một tên cảnh vệ quẳng một cái túi

xuống chân tôi.

- Tôi mang quần áo mới đến cho ông. Tôi mua chúng bằng tiền túi của

tôi.

Tôi không thể hiểu nổi hắn.

- Ông được tự do, bác sĩ ạ. Ông muốn gặp Adel. Anh ta đang đợi ông

ngoài kia, trong một chiếc ô tô. Người ông họ của ông muốn đón ông ở nhà
trưởng tộc. Nếu ông không muốn gặp lại ông ấy thì cũng chẳng sao. Chúng
tôi sẽ cho ông ấy hay là ông gặp chút trở ngại. Chúng tôi đã chuẩn bị nước
tắm cho ông, và một bữa ăn cải thiện, nếu ông đồng ý.

Tôi vẫn cảnh giác, đứng bất động.

Tên chỉ huy ngồi sụp xuống, mở cái túi ra chỉ cho tôi quần áo và một đôi

giày mới để chứng tỏ thiện ý của mình.

- Ông đã sống thế nào suốt sáu ngày dưới cái hầm hôi hám này? - hắn

vừa đứng dậy vừa hỏi, tay chống nạnh. - Tôi mạn phép hy vọng ông đã học
được cách căm thù. Nếu không, kinh nghiệm này chẳng có gì hữu ích cả.
Tôi giam ông ở đây để ông nếm mùi căm hận, và khát khao được căm hận.
Tôi không hạ nhục ông lấy lệ đâu. Tôi không thích hạ nhục. Tôi từng bị hạ
nhục, và tôi hiểu bị hạ nhục là thế nào. Lòng tự ái bị động chạm có thể dẫn
đến mọi thảm kịch. Nhất là khi ta nhận ra không có cách nào bảo vệ danh
dự, nhận ra ta bất lực. Tôi tin rằng nơi dạy căm hận tốt nhất chính là chỗ
này. Ta thực sự học được cách căm hận đúng vào khoảnh khắc nhận thức
được sự bất lực của bản thân. Đó là thời điểm bi thảm; thời điểm tàn khốc
nhất và tồi tệ nhất.

Hắn túm vai tôi vẻ khiêu khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.