NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 218

15

Chúng nhốt tôi trong một cái hầm tối thui, không cửa sổ cũng chẳng có

gì chiếu sáng.

- Ở đây thì chẳng lấy gì làm tiện nghi đâu, - gã đàn ông mặc vest lính dù

nói, - nhưng dịch vụ thì miễn chê đấy. Đừng có giở trò ranh mãnh gì bởi
mày chẳng có cơ may trốn thoát nào hết. Nếu chuyện này chỉ do mình tao
đảm trách, thì mày đã nếm mùi khốn khổ rồi. Nhưng rủi thay, tao thuộc về
một tổ chức, và tổ chức đó không phải lúc nào cũng đồng cảm với tao.

Tim tôi suýt ngừng đập khi hắn sập cánh cửa lại sau lưng hắn.

Tôi ngồi bó gối và không nhúc nhích nữa.

Ngày hôm sau, chúng đến áp giải tôi. Tay bị còng, đầu bị nhét trong một

cái túi và miệng bị tống giẻ, lại lần nữa tôi bị quẳng vào cốp ô tô. Sau một
chặng đường dài gập ghềnh, tôi bị ném xuống đất. Chúng bắt tôi quỳ gối và
kéo chiếc túi ra khỏi đầu tôi. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một hòn đá to
vấy máu đông thành cục và lỗ chỗ vết đạn. Ở chốn này, cái chết xông mùi
nồng nặc. Hẳn chúng đã xử tử không ít người ở đây. Ai đó gí nòng súng
vào thái dương tôi. “Tao hiểu là mày không biết qaâba

[13]

ở đâu, - gã nói, -

nhưng lên tiếng cầu nguyện thì bao giờ cũng tốt cả.” Vết thương do kim
loại giày vò khắp mình mẩy tôi. Tôi không sợ, nhưng cũng run rẩy đến mức
răng va lập cập vào nhau tới độ vỡ vụn. Tôi nhắm mắt lại, cố gom hết chút
danh dự còn sót trong mình và chờ chúng kết liễu đời tôi... Đúng phút lâm
chung
thì có tiếng máy bộ đàm rè rè cứu tôi; chúng ra lệnh cho đám đao phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.