NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 229

Cùng thời gian, họ sẽ lãng quên nó và tha thứ cho cháu. Không phải chỉ
những người khác mới có phận sự hy sinh. Nếu chúng ta chấp nhận chuyện
con cái của những người khác chết vì con cái của chúng ta thì chúng ta
cũng phải chấp nhận cho con cái của chúng ta chết vì con cái của những
người khác, nếu không, sẽ thật thiếu công bằng. Và đây chính là điều cậu
không hiểu, ammou ạ. Trước tiên Sihem là một phụ nữ rồi mới là vợ cậu.
Cô hy sinh thân mình vì những người khác...
Tại sao lại là cô ấy?...Tại sao
lại không phải là cô chứ? Tại sao cậu lại muốn Sihem nằm ngoài lịch sử
dân tộc mình? Cô có gì hơn hay kém những người phụ nữ đã hy sinh đời
mình trước đây? Đó là cái giá phải trả để được tự do...
Cô ấy đã được tự do
đấy thôi. Sihem từng được tự do. Cô ấy có mọi thứ. Cậu đâu để cô ấy thiếu
thốn gì. Tự do không phải tấm hộ chiếu được cấp ở sở cảnh sát, ammou à.
Đến được bất kỳ nơi đâu mình muốn chưa phải là tự do. Đủ ăn đủ mặc
chưa phải là thành công. Tự do là một kiểu niềm tin sâu sắc; nó là mẹ của
mọi niềm tin. Vậy mà Sihem lại chẳng tin tưởng gì mấy rằng cô xứng đáng
với may mắn cô được hưởng. Cậu với cô cùng sống dưới một mái nhà,
cùng hưởng thụ những đặc ân, nhưng hai người lại không cùng nhìn một
hướng. Sihem gắn bó với dân tộc mình hơn là gắn bó với ý nghĩ của cậu về
cô. Có thể cô hạnh phúc, nhưng không đủ để giống cậu. Cô không oán
trách cậu vì luôn cả tin vào những lời khen ngợi quanh mình, nhưng cô
không muốn thấy cậu trong cảnh hạnh phúc như thế bởi cô thấy ở đó toát
lên vẻ không thật lòng, không bình thường. Cứ như thể cậu đang duy trì
bếp lửa của mình trên một mảnh đất hừng hực cháy. Cậu chỉ thấy cái bếp
lửa, cô thì thấy phần còn lại, cô thấy yếu tố phá hoại bóp méo những niềm
vui quanh cậu. Đó không phải lỗi của cậu; có điều, cô không chịu nổi sự
mù quáng của cậu nữa...
Cậu có thấy vấn đề gì đâu, Adel. Cô ấy trông thật
hạnh phúc... Cậu là người mong làm cho cô hạnh phúc đến mức từ chối suy
xét cả những gì có thể che khuất hạnh phúc của cô. Sihem không muốn thứ
hạnh phúc ấy. Cô hưởng thụ nó trong tình thế khó nghĩ. Cách duy nhất để
giải thoát cho mình là gia nhập hàng ngũ những người phục vụ Sự nghiệp.
Đó là quyết định dễ hiểu khi người ta xuất thân từ một dân tộc đau khổ.
Không có hạnh phúc nếu không có phẩm giá, và không ước mơ nào thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.