NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 23

2

Tôi rời khu phẫu thuật vào khoảng 22 giờ.

Tôi không biết bao nhiêu người đã nằm trên bàn phẫu thuật của tôi. Mỗi

lần tôi kết thúc một ca, những chiếc cửa hai cánh của khu phẫu thuật lại mở
ra để đưa một xe chở bệnh nhân mới vào. Một vài ca không mất nhiều thời
gian lắm, nhưng những ca khác thì thực sự làm tôi kiệt sức. Tôi bị co cơ
khắp nơi và tê xung quanh các khớp. Đôi lúc, mắt tôi mờ đi và tôi cảm thấy
choáng váng. Chỉ đến khi một cậu bé suýt tắt thở trong tay tôi tôi mới thấy
phải nhường chỗ của mình cho một người thay thế. Còn Kim, cô đã lần
lượt mất ba bệnh nhân, như thể số phận trêu ngươi đánh gục dần những nỗ
lực của cô. Lúc rời khỏi phòng số 5, cô càu nhàu oán trách chính mình. Tôi
tin là cô đã lên phòng riêng khóc nức nở.

Theo Ezra Benhaêm, số người chết còn nhiều hơn nữa; ở bệnh viện

chúng tôi chỉ có mười bảy người tử vong - trong đó có mười một học sinh
lúc ấy đang tổ chức sinh nhật cho một cô bạn học trong cửa hàng đồ ăn
nhanh bị nhắm làm mục tiêu -, bốn người phải phẫu thuật cắt bộ phận và ba
mươi ba người nhập viện trong tình trạng nguy cấp. Khoảng bốn mươi
người bị thương đã được thân nhân tới đón, nhiều người khác tự đi về nhà
bằng phương tiện riêng sau khi đã được cấp cứu.

Trong sảnh đón tiếp, các bậc phụ huynh vừa cắn móng tay vừa sải những

bước dài như mộng du khắp phòng. Phần đông không có vẻ nhận thấy hết
mức độ của thảm họa vừa giáng xuống họ. Một bà mẹ hoảng loạn bám chặt
lấy tay tôi, đôi mắt đau đáu. “Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? Liệu có cứu
được nó không?”... Một ông bố đi đến; người ta đang tiến hành các biện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.