NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 246

ngăn nổi cụ dừng lại; cụ cuốn theo tất cả vào dòng thác suy tưởng ấy, mà
người đầu tiên là tôi. “Mạng sống của một con người có giá trị hơn nhiều
so với một sự hy sinh, dù cho sự hy sinh ấy rất cao quý,” cụ bộc bạch và
nhìn vào mắt tôi không chút nao núng. “Bởi lẽ, Sự nghiệp vĩ đại nhất, đúng
đắn nhất, cao quý nhất trên trái đất này là quyền được sống...” Con người
này, quả là rất thú vị. Cụ có biệt tài không để mình bị các sự kiện nhận
chìm, không nhượng bộ trước sự phong tỏa của những điều bất hạnh.
Vương quốc của cụ ư? Là căn nhà lá nơi cụ đang sống. Yến tiệc của cụ ư?
Là bữa ăn cụ chia ngọt sẻ bùi với những người cụ yêu thương. Vinh quang
của cụ ư? Là sự tưởng nhớ giản dị trong ký ức của người đời sau.

Chúng tôi chuyện trò trọn hai tiếng đồng hồ trên đỉnh đồi, cùng ngồi trên

một hòn đá lớn, lưng quay lại phía Bức tường và cùng nhìn hướng về một
vài vườn quả còn sót lại trên mảnh đất quê hương...

Thế rồi bất hạnh đổ ập lên đầu tôi, một chiều tối sau khi tôi từ biệt cụ.

Đám phụ nữ mặc đồ đen đứng đầy sân. Faten đứng cách xa họ, hai tay

ôm lấy đầu. Những tiếng nức nở át cả tiếng rên rỉ, cả trang trại ngập trong
những điềm xấu. Vài người đàn ông đang bàn chuyện gần chuồng gà;
những người bà con, những xóm giềng.

Tôi tìm vị trưởng tộc, nhưng không thấy ông đâu cả.

Ông đã qua đời ư?...

- Ông ở trong phòng, - một người anh em họ nói với tôi. - Hajja đang ở

bên ông. Ông đã choáng váng khi nhận tin...

- Tin nào cơ?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.