NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 249

bé chân trần. Cụ cố tôi đã tự tay xây lên, từng viên đá một; nhiều thế hệ đã
sinh sống ở đây, đã chứng kiến biết bao sự kiện; biết bao hy vọng được
ươm mầm trong những khu vườn này. Thế mà chỉ một chiếc xe ủi, trong
một vài phút, là đủ để biến trọn sự vĩnh cửu thành cát bụi.

Khoảng chiều tối, khi mặt trời đang lặn dần sau Bức tường phía dưới kia

thì một người anh em họ đến tìm tôi.

- Ở đây cũng chẳng làm được gì cả, - anh nói với tôi. - Việc gì xong thì

cũng xong rồi.

Hajja Najet đã về lại nhà con gái ở Tubas.

Vị trưởng tộc trú lại nhà một người cháu gọi bằng cụ, trong một xóm

không xa vườn quả.

Faten giam mình trong sự câm lặng không thể phá vỡ. Nó ở lại với vị

trưởng tộc, trong ngôi nhà ổ chuột của người cháu họ. Nó vẫn luôn săn sóc
ông cụ và biết nhiệm vụ này khó khăn thế nào. Không có nó, Omr sẽ không
chịu nổi. Những người khác có thể đã chăm sóc ông thời gian đầu, nhưng
hẳn là cuối cùng sẽ sao nhãng ông. Chính bởi vậy mà Faten muốn sống
trong nhà trưởng tộc. Omr như em bé của nó, của riêng nó vậy. Nhưng từ
lúc chiếc xe ủi rút đi, nó cũng mang theo cả tâm hồn của Faten. Giờ còn đó
là một người phụ nữ kiệt quệ tinh thần, hoảng hốt và câm lặng; một cái
bóng bị lãng quên trong xó xỉnh chờ đêm xuống để lẫn vào với đêm. Một
tối, nó đi bộ quay về vườn quả bị tàn phá, tóc xõa sau lưng - nó vốn là
người không bao giờ rời chiếc khăn trùm đầu -, và nó ở đó suốt cả đêm,
trước đống đổ nát chôn vùi dưới đó phần đời quan trọng của nó. Nó đã từ
chối theo tôi về khi tôi đi tìm nó. Không một giọt nước mắt nào chảy ra từ
đôi mắt trống rỗng ấy, từ ánh mắt đờ đẫn ấy, ánh mắt không lẫn đi đâu
được, ánh mắt mà tôi đã học được cách khiếp sợ. Ngày hôm sau, không
thấy dấu vết gì của Faten. Chúng tôi làm đủ mọi cách để tìm; nhưng nó mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.