NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 36

3

Tôi đã mất nhiều bệnh nhân khi đang mổ cho họ. Người ta không thể

hoàn toàn thanh thản mà thoát khỏi kiểu thất bại này. Nhưng thường thì thử
thách không chỉ dừng ở đó: tôi còn phải thông báo tin khủng khiếp ấy cho
những người thân của người quá cố, những người đang nín thở trong phòng
chờ. Và trong phần đời còn lại của mình, tôi sẽ nhớ ánh mắt âu lo của họ
khi tôi từ khu phẫu thuật bước ra. Ánh mắt ấy vừa dữ dội lại vừa xa xăm,
chất chứa cả hy vọng lẫn sợ hãi, lúc nào cũng vậy, nó mênh mông và sâu
thẳm như sự im lặng đi kèm với nó. Vào đúng khoảnh khắc ấy, tôi thường
mất niềm tin vào chính mình. Tôi sợ những lời nói của tôi, sợ cú sốc mà
những lời ấy gợi nên. Tôi tự hỏi các bậc cha mẹ đón nhận chuyện đó thế
nào, họ sẽ nghĩ tới điều gì đầu tiên khi họ hiểu rằng điều kỳ diệu không xảy
đến.

Hôm nay, chính tôi là người phải đón nhận. Tôi ngỡ bầu trời sụp trên

đầu mình khi người ta kéo tấm ga phủ những gì còn sót của cơ thể Sihem
ra. Thế nhưng, thật ngược đời, tôi chẳng nghĩ tới điều gì cả.

Đổ mình vào một chiếc ghế bành, tôi vẫn không nghĩ đến điều gì. Đầu óc

tôi còn hơn cả trống rỗng. Tôi không biết mình đang ở văn phòng của mình
hay đang ở văn phòng của ai khác. Tôi thấy những tấm bằng treo trên
tường, những tấm rèm bên cửa sổ, những bóng người đi tới đi lui trong
hành lang, nhưng như thể mọi thứ đang diễn ra ở một thế giới song song
với thế giới mà người ta đã loại thải tôi không một lời báo trước cũng
không một cử chỉ nhỏ níu giữ.

Tôi thấy mình như bị bệnh, bị ảo giác, bị cạn kiệt sức sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.