NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 37

Tôi chỉ còn là một kẻ đau buồn khủng khiếp co quắp dưới tấm áo khoác

nặng nề, không rõ liệu có đang ý thức được nỗi đau giáng xuống đầu mình
hay đã bị nỗi đau đó hủy hoại.

Một cô y tá mang cho tôi cốc nước và khẽ nhón chân rút lui. Naveed

không ngồi lại lâu với tôi. Người của anh đến tìm anh. Anh lặng lẽ theo họ,
mặt cúi gằm. Ilan Ros quay lại trực. Hắn không lại gần tôi lấy một lần để
động viên tôi. Chỉ một lúc khá lâu sau tôi mới nhận ra mình chỉ có một
mình trong phòng. Mười phút sau khi tôi ghé qua nhà xác thì Ezra
Benhaêm đến. Ông ở trong trạng thái suy sụp nặng và lảo đảo vì mệt. Ông
ôm tôi trong vòng tay và siết chặt. Như có cái gì đó chặn họng, ông không
nói được một lời với tôi. Rồi Ros đến gọi ông ra ngoài. Tôi thấy họ tranh
luận trong hành lang. Ros thì thầm gì đó bên tai ông và Ezra càng lúc càng
lắc đầu một cách khó khăn. Ông phải đứng dựa vào tường để khỏi bị ngã,
và tôi không trông thấy ông nữa.

Tôi nghe thấy tiếng ô tô trong sân, tiếng cửa xe đóng sập lại. Ngay sau

đó, những tiếng bước chân vang lên trong các hành lang, kèm theo những
tiếng rên rỉ khe khẽ và những tiếng càu nhàu. Hai cô y tá vội vã đi qua, tay
đẩy chiếc xe chở một người nom như cái bóng ma. Tiếng giày khua rộn
tầng gác, vang lên trong hành lang, tiến lại gần; hai người đàn ông có vẻ
mặt khắc nghiệt dừng lại trước mặt tôi. Một trong hai người, người thấp bé
và trán hói, tách ra khỏi nhóm. Đó là người đàn ông có dáng vẻ thô bạo và
đề nghị tôi nhận dạng cái xác.

- Tôi là đại úy Moshé.

Naveed Ronnen đi cùng ông ta, đứng sau ông ta hai bước chân. Trông

anh bạn Naveed của tôi không có vẻ gì thân thiện cả. Dường như anh đang
bối rối, xa cách. Mặc cho hàm cấp cao của mình, anh bỗng trở thành một kẻ
mờ nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.