NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 66

Bối rối, cô vẫn lượm tờ báo lên và đi ném nó vào giỏ rác.

Tôi ngồi xuống ghế bành, gần ô cửa sổ nhìn ra ban công để đầy chậu

hoa. Căn hộ đem lại một tầm nhìn khá thoáng đãng trông ra đại lộ. Xe cộ
dày đặc tràn lấp lòng đường. Chiều tàn, một đêm đầy thấp thỏm buông
xuống.

Kim và tôi, dùng bữa tối trong bếp. Cô thì uể oải, tôi thì đầy hoài nghi.

Bức ảnh trên tờ báo cứ hiện ra trước mắt tôi. Cả trăm lần, tôi muốn hỏi Kim
xem cô nghĩ gì về sự kiện này, sự kiện được báo giới chăm sóc đến chân tơ
kẽ tóc theo ý thích điên loạn của họ; cả trăm lần, tôi muốn dùng hai tay
nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô và yêu cầu cô nói chính xác xem từ
sâu thẳm tâm hồn và lương tâm mình, cô có tin chuyện Sihem Jaafari, vợ
tôi, người phụ nữ từng chia sẻ với cô bao điều, lại có thể quấn bom đầy
người và tự nổ tung mình giữa một buổi lễ. Nhưng tôi không dám lợi dụng
lòng tốt của cô... Lúc đó, tận đáy lòng, tôi cầu mong cô đừng nói gì, đừng
nói gì nữa, cầu mong cô đừng nắm tay tôi ra vẻ thương hại; tôi sẽ không
chịu nổi hành động quá đáng ấy... Như thế này là tốt lắm rồi; im lặng giúp
chúng tôi không phải đối mặt với chính mình.

Cô lẳng lặng dọn bàn ăn, hỏi tôi muốn uống cà phê không. Tôi xin cô

một điếu thuốc. Cô nhíu mày. Tôi đã bỏ thuốc hàng năm trời rồi.

- Anh có chắc đó là thứ anh muốn không?

Tôi không trả lời.

Cô đưa tôi gói thuốc, rồi chiếc bật lửa. Những hơi thuốc đầu tiên khiến

đầu óc tôi tỉnh táo. Nhưng những hơi tiếp theo khiến tôi thấy nôn nao.

- Em tắt bớt đèn đi được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.