NGỠ ĐÃ LÀ YÊU - Trang 89

Tôi nhận thấy mình thật quá thô lỗ; nhưng tôi không nói lời xin lỗi.

- Đừng để đau buồn làm hỏng phong cách lịch sự của anh, Amine ạ.

- Em nói chuyện gì thế? - tôi hỏi, giọng gay gắt.

- Tỏ ra khó chịu cũng chẳng để làm gì, - cô bật lại không chút e dè trước

ánh mắt của tôi.

Naveed xuống xe. Anh mặc bộ đồ thể thao in màu sắc của đội tuyển

bóng đá quốc gia, đi đôi giày thể thao mới và đội chiếc mũ nồi đen quay về
đằng sau. Bụng anh phệ ra, to và mềm nhão, nom gần như lố bịch. Vô số
những buổi tập aérobic và thể dục thể hình anh buộc mình tham gia với thái
độ hà khắc của tôn giáo, dường như cũng không đủ để kìm cái trạng thái
đẫy đà đang ngày càng trở nên cồng kềnh của anh lại. Naveed không tự hào
gì về cái bộ dạng kỳ dị của mình, cái bộ dạng gặp vô số khó khăn với vài
phân thiếu hụt ở một bên chân - lý do khiến bước đi của anh có gì đó khập
khiễng, kết quả là làm hỏng cả vẻ nghiêm túc và uy quyền anh muốn thể
hiện.

- Tớ thường đi bộ thể dục trong khu này, - anh nói như để biện minh.

- Có ai cấm đoán gì đâu, - tôi bật lại.

Liền sau đó, tôi nhận thấy vẻ gây sự và khó chịu trong những lời bóng

gió của mình nhưng, thật lạ, tôi không hề muốn sửa sai chút nào. Thậm chí
có thể nói tôi còn lấy thế làm thích thú, một niềm thích thú u tối như cái
bóng đang làm mụ mị tâm hồn tôi. Tôi không phán xét mình đã vô cớ ác ý
mà cũng chẳng biết làm thế nào để kìm nén sự ác ý đó lại.

Kim véo vào tay tôi - hành động này không thoát khỏi ánh mắt Naveed.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.