NGÕ LỖ THỦNG - Trang 37

ta nói lạnh lùng. "Để làm gì?" - "Tôi không muốn chuyện này vỡ lở...". Tôi
biết cô ta không muốn chuyện ly hôn diễn ra trước ngày xét kết nạp. Và tôi
đồng ý. Nhưng bữa cơm chỉ có tiếng khua bát đũa và tiếng nhai, những
buổi tối xem truyền hình không có lời bình và những đêm dài hai cái xác
nằm bên nhau diễn ra không phải một tháng, mà là hai. Cái tháng thứ hai trì
hoãn ấy là vì cô ta đang làm thủ tục đi nghiên cứu sinh. Và tôi cũng đồng ý.

Thực ra cuộc ly hôn của chúng tôi không phải chỉ vì cái hôn vội vàng

của họ. Nó chỉ là cái cớ để cả hai tự giải phóng. Nhiều lúc nghĩ lại, tôi cứ
có cảm giác như màn kịch ấy chính cô ta là đạo diễn. Cô ta muốn chấm dứt
cuộc hôn nhân nhạt nhẽo bằng cái hôn, và điểm "tháo nút" là ngày giấy báo
gọi cô đi học. Tất cả đều suôn sẻ và gọn gàng. Cô ta được vào Đảng. Cô ta
được đi học và mọi thủ tục ở tòa án, cô ta lo. Tôi chỉ việc nhận quyết định.
Thêm nữa, tôi sững sờ khi cô ấy trao cho tôi năm chỉ vàng: "Tôi đã bán
nhà, đây là phần của anh." - "Tôi đã đồng ý để nhà cho cô kia mà." - "Anh
cũng cần phải sống" cô ấy nói. Tôi không hiểu vì sao lúc ấy tôi lại cầm.
Con người ta có lúc hành động mà không tự biết mình đang làm gì. Cái nhà
có được, chính là do công lao chạy chọt của cô ta. Tuy nhiên, nếu không có
cuộc hôn nhân thì cũng chẳng bao giờ có nhà cả. Và tôi yên tâm với lập
luận ấy.

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ nhanh quên tôi. Nhưng sau khi đã tới Xôphia, cô

có gửi cho tôi một lá thư ngắn. Thực tình là tôi có bị bất ngờ. Tôi không
muốn đọc. Tôi đã vò lá thư ấy ném vào sọt rác, nhưng cuối cùng vẫn không
cưỡng được trí tò mò, và tôi lượm lên, đọc: "Anh Bình! Tôi không hiểu vì
sao hồi ấy chúng la lại lấy nhau. Càng ngày tôi càng cảm thấy hình như có
một lực lượng thần bí sắp xếp cho từng số phận con người. Cũng may là
chúng ta sớm tỉnh táo nên không vội có con. Và cuộc chia tay cũng không
đến nỗi thiếu văn hóa. Tôi biết anh là người rất tốt. Và tôi cũng tin, anh
không nghĩ xấu về tôi. Những người tốt không phải vì thế mà sống được
với nhau. Tôi tin rằng anh sẽ gặp được người bạn đời xứng đáng. Không
hiểu anh có buồn không. Còn tôi, tôi chả thấy lúc nào được vui cả. Chán
lắm. Nếu anh có khó khăn gì (về vật chất) cứ viết thư cho tôi, tôi có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.