NGÕ LỖ THỦNG - Trang 38

giúp đỡ. Dù sao tôi cũng có lỗi nhiều hơn và tôi rất biết ơn anh. Chúc may
mắn. Chào anh."

Tôi nằm dài thượt trên giường suy nghĩ về cô ấy. Có lẽ từ ngày lấy nhau

đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi bình tĩnh nhìn nhận lại cuộc hôn nhân vội vã
của mình. Tôi được tòa báo phân công tới Viện khoa học, viết bài về cô,
một phó tiến sĩ trẻ nhất của ngành, lại là nữ. Chúng tôi gặp nhau ở văn
phòng viện và sau đó là tiệm cà phê "Cây Cọ". Trong những cuộc tiếp xúc,
cô nói là chính. Tôi cố gắng tập trung tư tưởng lắng nghe, ghi nhận về công
trình cô làm chủ nhiệm. Đây là một cô gái thông minh nhất mà tôi được
gặp, hồi ấy tôi nghĩ thế. Cô cầm cái thìa cà phê, gõ nhịp cho câu chuyện
của mình. Đôi mắt kính cận to trên khuôn mặt hơi dài nhưng rất sáng và
linh hoạt. Cô không cố tình làm dáng cho cái vẻ trí thức của mình. Tôi có
cảm giác, mọi động tác và lời nói của cô đều rất tự nhiên và thoải mái. Cô
nói tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Nga khi buộc phải nói tới trong các chi
tiết của công trình. Và tôi cảm thấy mình nhỏ bé trước con người này.

Cô kém tôi một tuổi, nhưng hiểu biết thì không biết gấp tôi đến mấy lần.

Lần đầu tiên trong nghề làm báo, tôi chăm chỉ đi "lấy tài liệu" nhất, nhưng
cũng là lần đầu tiên tôi không viết được bài. Tôi bị choáng ngợp trước đối
tượng và tôi không xác minh được sự choáng ngợp ấy là vì tôi quá coi
trọng bài báo hay coi trọng bản thân công trình mà người làm ra nó quá
thông minh sắc sảo. Thực ra tôi có viết, nhưng không đưa in. Tôi đưa cho
cô đọc và cô nhận xét: "Anh không phải là nhà báo". Cô không hề có ý hạ
thấp tôi, ngay cả khi tôi chìa cho cô xem cái thẻ phóng viên của mình. Cô
cười và giải thích cho tôi rằng, theo quan niệm của cô, mảnh bằng và cái
thẻ không có ý nghĩa gì trong việc đánh giá tài năng và nhân cách. Tôi im
lặng. Cô khẽ khàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay tôi và nói:
"Anh đã chọn sai nghề. Chỉ cần đọc một đoạn trong bài của anh, người ta
có thể tin rằng, nếu anh đi sâu tìm hiểu vào văn học nghệ thuật, có thể anh
sẽ trở thành nhà văn không đến nỗi tồi". Tôi cảm thấy như mình được nâng
lên và tôi bối rối thực sự. Sau này tôi mới nhận ra, cô nói như vậy cốt chữa
lại câu nhận xét quá đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.