NGÕ LỖ THỦNG - Trang 5

Tôi sống được ở đây không phải tôi tài giỏi gì. Là một anh nhà báo quèn,

lại làm việc ở một tòa báo ngành, chẳng mấy ai để ý đến tờ báo lá cải ấy.
Thêm nữa, tên tuổi tôi cũng chưa có gì đặc biệt nổi lên trong giới, và tôi
được sống tự nhiên, ít ai để ý. Tôi sống độc thân, thỉnh thoảng mới về nhà.
Mà cái nhà tôi mua lại là do anh Gù mách mối, thành thử chẳng ai dám
đụng chạm tới tôi. Uy danh của anh Gù trong ngõ có thể xếp vào bảng A.
Thật cũng khôi hài, một thằng lành lặn, khoẻ mạnh, có công ăn việc làm, đi
Nam, về Bắc, ra sống, vào chết, lại phải núp dưới cái bóng của thằng Gù!
Đây là lời bình luận của ông tiến sĩ, thư ký tòa soạn, người bạn già tốt bụng
của tôi.

Một hôm, vì có chuyện gì đó không vui với ông Tổng biên tập, tiến sĩ

tới, nằm vật trên giường, vẻ ủ dột. Trời chệnh choạng tối, lại mất điện, lại
cuối tháng, cả hai anh em cùng rỗng túi, tôi bèn rủ ông ra quán anh Gù ăn
cái bánh rán, uống nước chè ghi nợ, tán chuyện tào lao. Cũng vì chán đời
nên nhà trí thức thân yêu của tôi mới chịu nhận lời mời. Vừa thấy mặt tôi,
anh Gù đã: "...Mẹ! Đi đâu mất mặt cả tháng?" - Tôi: "Đi cứt đâu? Đói!" -
"...Mẹ! Mày khinh anh mày thì có!" - Tôi cười hì hì, kéo tay ông tiến sĩ
ngồi xuống, giới thiệu với anh. Mới nghe mấy câu đối thoại thân tình của
tôi với anh Gù mà ông tiến sĩ đã đỏ mặt. Chả biết ông đứng lên, ngồi xuống
thế nào, động vào tay cô gái đang bưng chén rượu. Chén rượu rơi xuống
chân cô ta. "... Mẹ thằng già!", cô ta chửi bốp vào mặt tiến sĩ. "Đồ vô văn
hóa!", cô ta tiếp. "ấy chết! ấy chết! Tôi... tôi ... xin... xin lỗi!", tiến sĩ cuống
quít. "Xin lỗi cái lỗ... Có rót đền người ta không? Đồ mất trí khôn, vô học
thức!". Cả tốp mấy chàng trai cùng cười rộ lên.

Tôi nhận ra Hạnh, cô láng giềng đáo để, liền quay lại vỗ đánh "bộp" một

cái thật mạnh vào mông cô, chửi: "...Mẹ mày, thầy tao đấy". Hạnh quay lại,
véo tai tôi: "Không lể anh, em cho lão cái tát!" Anh Gù ra lệnh: "Câm
mõm?". Các chàng trai im bặt. Hạnh nhận chén rượu từ tay anh Gù, quay
sang ông tiến sĩ: "Con mời bố!", cô nói từ tốn. Ông tiến sĩ của tôi nghệt mặt
ra, không biết xử sự thế nào. Rồi ông đưa mắt cầu cứu tôi. Tôi cầm chén
rượu, nói: "Rượu bất khả từ, xin ông anh chớ ngại. Cô ấy đã mời thì ta có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.