NGÕ LỖ THỦNG - Trang 6

bụng!". Tôi san chén rượu đưa cho ông một nửa: "Xin cụng chén chúc cô
Hạnh ăn nên làm ra!" Hạnh cụng cùng chúng tôi, ngửa cổ uống hết. Ông
tiến sĩ cũng nhăn mặt uống. Thế là tôi vào cuộc, còn ông tiến sĩ ngồi nói
chuyện với anh Gù, ăn bánh rán, bánh mỳ phết bơ, hút thuốc lào vặt.

Sau bữa ăn uống hú hồn hú vía ấy, tiến sĩ bảo tôi: "Tớ phục cậu!" - "Phục

gì?"- "Cậu bụi thật đấy!" - "Nhập gia tùy tục, không thế không được". Rồi
tôi phải phân tích thêm cho ông tiến sĩ của tôi hay rằng, ông là đồ "vô văn
hóa", đồ "vô học thức" một trăm phần trăm. Bởi vì ở chốn này, chúng tôi
đang tồn tại một nền văn hóa riêng, nền văn hóa "Ngõ Lỗ Thủng". Nếu như
tôi lỡ đánh đổ chén rượu của cô Hạnh, chắc chắn tôi xử sự khác: "...Mẹ
mày cái con vô duyên, đi với chả đứng!" Hoặc: "... Mẹ con mặt..., đi với
đứng thế hả?". Như thế mới là có văn hóa! Và chỉ có một cách ấy, Hạnh
mới nhận ra bản chất của giới tính mình, cô ta sẽ lủi thủi nhặt cái li lên, lủi
thủi rót li khác, và tự cô nhận ra lỗi thuộc về ai. ở đây không có chuyện
động cái là cám ơn với lại xin lỗi. Tất cả những thứ ấy đều trở nên lố bịch.
Không ai xài thứ xa xỉ phẩm bừa phứa thế được. "Ừ, cũng có lý...", ông tiến
sĩ khen tôi triết luận khá là lôgich.

Sự thực thì đâu có phải như vậy. Cái thứ triết lý vặt của tôi đâu có đủ sức

thuyết phục lẽ đời. Ông bạn tiến sĩ già của tôi thật thà và cả tin, nhưng ông
không tự biết rằng, chính ông đang chết dần, chết mòn trong cái sự cả tin
của mình ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.