NGỘ PHẬT - Trang 121

Trừng bảo muốn bái nhập sơn phái Dung Trần, người nọ còn rất nhiệt tình
kể cho vài chuyện trong môn phái, phần nhiều chỉ là tin đồn, chẳng rõ thật
giả.

Ví như chuyện tranh giành cấu xé, mưa máu gió tanh của hơn trăm

ngọn núi thuộc sơn phái Dung Trần, ví như chuyện con gái của vị trưởng
lão nào đó và con trai của vị trưởng lão nào đó thương mến nhau, rồi lại vì
cha cả hai có thù oán từ trước mà không thể đến bên nhau, ví như chuyện
côn đồ núi nào thường quậy phá thị phường ngoài mà chẳng ai dám cản,
vân vân...

Giang Trừng ních đầy bụng đồn đãi, chỉ muốn than thở một câu, đây

mới đúng là thế giới bình thường, có tranh chấp có xích mích, phức tạp như
một cuộn chỉ rối. Còn nơi êm ả trong sáng như chùa Thượng Vân thì...,
chắc cũng chỉ mỗi ngôi chùa ấy là như thế. Mới rời chùa Thượng Vân một
chốc, cô đã bắt đầu muốn quay về rồi, đúng là không hay.

Giang Trừng đỡ trán thở dài, Thanh Đăng đại sư đi cạnh xoay sang

nhìn cô một cái, không nói gì. Giang Trừng lại thở dài to hơn, bảo: "Tôi
muốn về."

Đại sư: "Nếu cô muốn quay về nơi mình đến, chỉ có thể tiến lên phía

trước, thụt lùi thì không có đường về cho cô đâu."

"Đại sư nói đúng lắm, chùa Thượng Vân có tốt hơn nữa cũng không

phải lựa chọn đúng đắn dành cho tôi, tôi rốt lại vẫn nên quay về nơi mình
đến thôi." Nói thì nói thế, Giang Trừng chỉ kiên quyết được một chốc đã
gục đầu, tiếp tục thở ngắn than dài, lặp đi lặp lại mấy câu đã kêu van rất
nhiều lần trong một tháng nay: "Lúc chúng ta đi, tôi còn chưa chào tạm biệt
đám Thù Vọng, áy náy quá chừng, ắt hẳn mấy đứa thức dậy mà không tìm
được tôi sẽ lo lắng lắm, có khi còn dỗi tôi nữa cho xem."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.